Cố Thâm trở về ngày thứ tư, Yến Hàn vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, ngày ngày đi theo y không chịu rời đi.
Chuyện này phi thường ảnh hưởng đến việc học của Cố Thâm. Y tức giận nói: "Là gan tính kế em lúc trước đâu?"
Yến Hàn nói: "Một lần dùng hết."
Cố Thâm hừ lạnh: "Em nếu biết là do anh cố ý, tuyệt đối sẽ không trở lại."
Yến Hàn tư duy nhạy bén, tự mình ăn một miếng đường: "Nói cách khác, em là nghiêm túc suy xét mới trở về? Bảo bối, sao em lại tốt như thế chứ."
Cố Thâm: "......"
Y cố ý thở dài: "Ai, hiện tại nghĩ lại trạm cứu trợ cũng khá tốt, kia mới chỗ mà em quen thuộc ——"
Yến Hàn bóp miệng y thành miệng gà con, tươi cười đắc ý: "Chậm, anh chỉ cho em một lần cơ hội."
Nói rồi cúi đầu hôn hai cái, càng nhìn càng thấy đáng yêu, càng hôm càng không biết đủ.
Hiện tại tất cả xung quanh đều là người trong trường đi ngang qua, tuy rằng đã tuyên bố ở trong yến hội, nhưng Cố Thâm cảm thấy như vậy không tốt lắm, giơ tay dẩy mặt hắn ra.
"Không sai biệt lắm được rồi đó."
"Chưa được mà."
"Anh tránh ra."
"Không."
"Em muốn đi học!!!"
"......"
Hai người ồn ào nhốn nháo, rất giống học sinh tiểu học.
Học viên năm nhất mặt không cảm xúc, đã thành thói quen. Bất quá trong lòng bọn họ còn có một việc, càng nghẹn trên mặt càng rõ ràng, lúc thấy Cố Thâm càng rõ ràng hơn.
Lúc lớp cuối mở họp, Cố Thâm chủ động hỏi Chúc Lãnh: "Mấy ngày nay mấy cậu làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-tinh-te-deu-biet-toi-la-tra-nam-cua-hoang-de-be-ha/588858/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.