Tiếng kêu thúc giục này thực sự rất ám ảnh, giống như đang niệm thần chú, dư âm không ngừng quanh quẩn trong đầu y, căn bản không cách nào xem tài liệu. Cố Thâm phục rồi, đứng dậy mở cửa để đối phương đi vào. Hành vi thì rất lớn mật, mà khuôn mặt lại là của một Beta rất bình thường không có tính công kích. Khi anh ta bưng bữa tối vào của, liền hướng Cố Thâm cười lấy lòng, còn tự giới thiệu: "Tôi tên là Giải Phồn, bình thường đều phụ trách việc hậu cần của Đoàn Tinh Đạo, là một Beta." Cố Thâm liếc mắt nhìn bước chân và bắp thịt ẩn ẩn dưới quần của anh ta, không nói gì, chỉ chờ đối phương đặt đồ ăn xuống liền nhẹ nâng cầm bảo đi ra. Beta hiểu ý, một bên đi ra ngoài một bên lắp bắp dặn dò: "Ngài nhất định phải ăn đó." Cố Thâm: "......" Y quét mắt nhìn đồ ăn, rất rất hoài nghi bên trong đã bị bỏ thuốc độc. Cũng không phải là y mang lòng tiểu nhân đo lòng quân tử, chủ yếu là do nơi này quá loạn, lại toàn những thành phần xấu, cái việc như hạ dược này mới thuộc trình độ mầm non thôi. Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo*, Cố Thâm một ngụm cũng không đụng vào. (*) Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Chỉ người đột nhiên làm việc tốt, không biết có ý đồ gì hay không. Còn gã chân chó ở bên ngoài thì như lâm đại địch, không nghĩ tới có tiểu yêu tinh mưu toan tới cướp sủng ái với hắn. Không được, địa vị của hắn còn chưa có được củng cố đâu!!! Chân chó lập tức dính chặt hơn, cười ha hả nói: "Hôm nay ngài có muốn ra cửa không? Tôi đặt chiến hạm cho ngài." Cố Thâm không từ chối, trên đường đi lại cảm thấy hắn đặc biệt thú vị, chủ động đáp lời: "Cậu tên là gì?" Chân chó vội nói: "Tôi kêu Tân Tiêu, Tân trong vất vả, Tiêu trong tiêu điều, là một Beta." Cố Thâm: "Tên của cậu có ngụ ý không tốt." Chân chó xoa xoa tay, thẹn thùng cười: "Ai cũng nói vậy nhưng tôi lại cảm thấy tên này rất phù hợp với tôi. Ngài không biết đâu, trước khi ngài tới đây tôi chỉ là một tiểu nhân vật, ít nhiều có ngài thưởng thức cho nên cuộc sống hiện tại mới khá hơn." Cố Thâm ngoài cười nhưng trong không cười: "Bọn họ trốn tôi còn không kịp, lại còn cho cậu sắc mặt tốt?" Chân chó vội nói: "Bọn họ đều là sợ ngài, cái này chứng tỏ uy vọng của ngài rất cao." Cố Thâm lại không nghĩ vậy. Lúc y đánh bại thủ lĩnh tiền nhiệm, cũng không cố ý đóng cửa ngăn tầm mắt bên ngoài —— đối với thân phận của mình y hiểu rất rõ, sau đó còn treo được người ở bên ngoài là do có sự hỗ trợ của Phong Hỏa Luân —— cho nên, những người bên ngoài căn bản cũng không biết được làm thế nào mà cậu đánh bại thủ lĩnh tiền nhiệm. Người không hiểu rõ được mọi chuyện, liền chỉ có thể đi ngang qua coi như không biết gì. Tình cảnh hiện tại của y nói dễ nghe là uy vọng cao, nói khó nghe là tạo hư danh, đang trong kỳ quan sát, không biết chừng một lúc nào đó có người lãnh đạo mọi người xông lên khởi nghĩa cướp đi vị trí của y. Bất quá Cố Thâm cũng không để ý, y lại không tính ở lại đây làm thủ lĩnh đạo tặc, chuyện này đối với y chỉ là bàn đạp mà thôi. Hiện tại trọng điểm là tiền, muốn chạy nhanh thì cần phải nhanh chóng chuyển giao tài sản. Không có biện pháp, mới vừa tỉnh lại một nghèo hai trắng, chỉ có thể tạm thời hắc ăn hắc thôi. Bàn tính nhỏ trong lòng y bùm bùm vang lên, trên mặt lại bất động thanh sắc, đuổi gã chân chó đi, tự mình đi đến các cửa hàng. Cửa hàng kêu y 'ngày mai lấy hóa' lại đóng chặt cửa lại, nhìn có vẻ rất tiêu điều, nếu không phải nhớ ra mình còn chưa có cọc tiền, Cố Thâm còn tưởng rằng đối phương muốn cầm tiền chạy trốn. Cũng may khi gõ cửa còn có phản ứng. Cửa từ bên trong kéo ra một khe hở, người đàn ông hôm qua còn tràn đầy mùi hương hoa hồng liếc mắt nhìn y một cái, lúc này mới mở cửa: "Vào đi." Cố Thâm bất động thanh sắc nói: "Tại sao anh làm ăn buôn bán mà luôn đóng cửa thế?" Nam nhân: "Tâm tình không tốt, không muốn gặp người." Cố Thâm: "......" Có thể nhìn ra, là một kẻ có tiền liền có thể tùy hứng. Lấy ánh mắt của kẻ nghèo hèn như y liền có ý tưởng muốn giết người cướp của đó. Cố Thâm cố nhịn không thể hiện ra sự ghen tị, thức thời nói: "Hàng đâu? Tôi mua xong liền đi, không quấy rầy anh." Nam nhân: "......" Cửa hàng yên tĩnh vài giây sau, nam nhân nhấp môi từ trên quầy hàng lấy ra một cái hộp màu xám đậm, không có bất kỳ tiêu chí gì, thoạt nhìn liền thấy không có tác dụng. Cố Thâm hỏi: "Có bao nhiêu phần thật?" Nam nhân: "Mười phần." Cố Thâm: "Đối với khách hàng mà còn không có nói thật thì có điểm quá mức rồi đó, tốt xấu gì anh cũng để tôi chuẩn bị tâm lý trước khi sử dụng chứ." Nam nhân cười lạnh: "Tôi không có gạt cậu, đồ thật chính là đồ thật, chẳng sợ ngay bây giờ cậu tiến vào thủ đô đế quốc kiểm tra cũng không có chuyện gì hết." Cố Thâm không có phản bác hắn: "Bao nhiêu tiền?" Nam nhân nhìn chằm chằm y vài giây, đột nhiên nói: "Nghe nói, Đoàn Tinh Đạo mới vừa thay thủ lĩnh." Cố Thâm ngước mắt, vẻ mặt thân thiện: "Tin tức của ông chủ cũng thật linh thông." Nam nhân nói: "Tôi cũng không nói vòng vo với cậu nữa, đơn sinh ý này không cần phải trả tiền, tôi chỉ cần một món vũ khí tại kho của Đoàn Tinh Đạo." Cố Thâm mỉm cười: "Haiz, vậy thì thật đáng tiếc, kho vũ khí không thuộc quyền quản lý của tôi." "Cho nên mới muốn hợp tác." "Một cái sản phẩm 3 không như này không đáng hợp tác." "Chia đôi." Nam nhân chống cằm không chút để ý: "Cậu vừa mới thượng vị không lâu, có lẽ người của Đoàn Tinh Đạo cũng không an phận, ngồi đợi đến khi bọn họ tạo phản rồi lấy vũ khí dùng thì chẳng bằng lấy đi quy đổi thành tiền, cậu thấy sao?" Cố Thâm cảm thấy rất có lý. Hơn nữa y đặt mua Quang não không chỉ một nhà, ít nhất cũng cần phải nửa tháng mới có thể lấy được, dù sao cũng đang nhàn rỗi, không bằng thử cùng với ông chủ đây, chắc chắn có lời. Chỉ là y vẫn chưa rõ lai lịch của đối phương: "Cậu là thiếu tiền hay kẻ thù?" Nam nhân chỉ đơn giản nói: "Thiếu tiền." Cố Thâm không tin, người này rõ ràng là buôn bán rất tùy hứng, nhìn người thì trông rất có tiền, "Anh có thể nói với người hợp tác của anh lý do vì sao thiếu tiền không?" Namnhân quay đầu lại bình tĩnh nói: "Chuẩn bị mua chiến hạm để rời khỏi nơi này." Đôi mắt của người thanh niên đối diện sáng lên. Vùng xám nổi tiếng là một nơi rất tồi tệ, cho dù là đế quốc hay là liên minh tinh tế, chưa bao giờ có chiếm hạm của họ đi ngang qua. Ngoại trừ Đoàn Tinh Đạo có chiến hạm để đi lại ra, thì hầu như không có ai lái chiến hạm lui tới. Muốn rời đi thì cũng phải có phương pháp, không có phương pháp thì phải dùng tiền, nói chung quanh co khúc khẻo muôn vàn cách. Cố Thâm tới đây dạo phố ngoài mua Quang não ra kỳ thực là để nghe ngóng cách rời khỏi nơi này, đây cũng là nguyên nhân chính y đuổi gã chân chó đi. Nếu đang lúc buồn ngủ lại có người đưa gối, Cố Thâm cũng mặc kệ cái vấn đề "trùng hợp vi diệu" này, đi thẳng vào vấn đề nói: "Như vậy đi, anh 7 tôi 3, nhưng với điều kiện phải cho tôi quá giang đoạn đường, thế nào?" Nam nhân: "82." Cố Thâm: "Hơi quá đáng nha." Ngườiđàn ông suy nghĩ một lúc, lộ ra vẻ mặt như cắt da cắt thịt: "Tôi 7.9, cậu 2.1." Cố Thâm: "......" Y biết tại sao người này giàu rồi. Hai người giằng co nửa ngày, cuối cùng mới định ra được tỷ lệ 7.5:2.5, thuận lợi tiến hành hợp tác. Cố Thâm lấy thêm 3 sản phẩm trong tiệm, rồi cùng ông chủ tiến hành trao đổi phương thức liên lạc, liếc nhìn xung quanh rồi mới cảm thấy mỹ mãn rời đi. Cánh cửa dần khép lại, mơ hồ có thể nghe được tiếng bước chân của người thanh niên dần dần đi xa. Đội phó đội hộ vệ đang tránh ở chỗ tối bảo vệ bệ hạ, xấu hổ nói: "Vị tiên sinh này giống như phát hiện ra tôi." Yến Hàn cười khẽ: "Lần trước em ấy tới đây đã biết rồi." Mục đích lần này chẳng qua là triển lộ thực lực, cảnh báo bọn họ muốn đen ăn đen cũng phải nhìn xem có thực lực hay không. Dù sao thì sự việc lần này quá mức trùng hợp, nhìn qua cứ thấy có vài phần cố ý. Yến Hàn nghĩ nghĩ, rồi phân phó: "Đi thông báo cho Giải Phồn, để cho cậu ta chú ý phối hợp, tránh bại lộ thân phận." Khóe miệng Phó đội trưởng giật giật: "Đã rõ." Hắn vội vàng liên lạc với đội trưởng, trong lòng mạc danh thấy sảng khoái, đem toàn bộ lời nói truyền qua rõ ràng. Trên đầu đội trưởng đội hộ vệ hiện lên một loạt dấu chấm hỏi: "Cậu đang quan báo tư thù đấy hả?" Phó đội trưởng: "Tôi oan quá mà, đây rõ ràng là y nguyên lời nói của bệ hạ, một câu tôi cũng không sửa!" Thái độ kiên định như vậy làm cho Đội trưởng đội hộ vệ trầm mặc, qua một lúc lâu nói: "Nói cách khác, tôi đã bại lộ." Đội phó giật mình, hắn cũng không dám nói đùa, lo lắng nói: "Anh bị lộ thân phận rồi? Có vấn đề gì không?" Đội trưởng đội Hộ Vệ: "Bệ hạ dám nhả ra thì chắc là không quan trọng. Bên trong xảy ra chuyện gì vậy? Sao tự dưng lại muốn hợp tác, lại còn muốn một đống vũ khí đã bị đào thải?" Phó đội trưởng đúng sự thật miêu tả lại: "Nói chung mọi việc chính là như vậy." Đội trưởng đội Hộ Vệ: "............" Phó đội trưởng: "Sao thế?" Đội trưởng đội Hộ Vệ: "Cái vị Omega này cũng đáng sợ quá đi. ༼ಢ_ಢ༽" Phó đội trưởng: "Khẳng định là có thực lực, nhưng mà không đáng sợ đâu." Đội trưởng đội Hộ Vệ: "Đứa nhỏ ngốc, thành thành thật thật bảo vệ bệ hạ đi." Phó đội trưởng: "???" Kết thúc cuộc nói chuyện, phó đội trưởng vẫn còn đang vò đầu bối rối, thì Đội trưởng đội Hộ Vệ đã bắt đầu suy tính tiếp theo nên hành động thế nào. Từ những miêu tả đơn giản có thể thấy được vị Omega này có thực lực rất mạnh, lại tự tin không tự đại, tính cảnh giác cũng phi thường cao. Bệ hạ đưa một cái Quang não hàng thật giá thật trí còn phải dùng Kho Vũ Khí làm lợi thế để đối phương nhận lấy sử dụng —— nếu bệ hạ không đưa ra giá cao, thì đối phương nhất định sẽ không tin tưởng, càng sẽ không sử dụng. Bất quá bệ hạ cũng rất tàn nhẫn, trực tiếp dùng chiến hạm đến đào hố, chờ đến khi người nhảy lên chiến hạm. Mặc kệ đối phương có lai lịch gì, trong thời gian đánh dấu tạm thời này, dưới lý trí cùng tình cảm cộng lại, kiểu gì cũng có lợi hơn. Chính là trâu bò đánh nhau ruồi muồi chết, anh ta đã bại lộ sẽ bị kẹp ở giữa..... Ahh, nghĩ thôi cũng thấy sợ, cảm giác đã không có đường sống. Đội trưởng đội Hộ Vệ vẻ mặt thất thần, xoay vòng vòng một lúc lâu, quyết định thử xem thái độ thế nào trước đã. Vừa vặn đã đến giờ cơm tối, Đội trưởng đội Hộ Vệ như thường lệ đi đưa cơm, kết quả vừa vặn đụng phải gã chân chó. Hai bên đối diện, phảng phất có lôi điện bùm bùm bắn tới. Nếu là trước kia Đội trưởng đội Hộ Vệ có lẽ sẽ thoái nhượng, nhưng hiện tại đã bại lộ thân phận anh ta còn sợ hãi cái gì nữa, tiến lên một bước giành gõ cửa: "Lão đại ngài ăn không? Ăn không? Ăn không?" Cố Thâm: "......" Chân chó: "......" Cố Thâm bất đắc dĩ đi ra mở cửa: "Cậu là cái máy đọc đấy à?" Đội trưởng đội Hộ Vệ giả bộ nghe không hiểu, chỉ có thể thẹn thùng cười: "Chỉ cần ngài ăn, cái gì tôi cũng làm." Cố Thâm trực tiếp nâng cằm ý bảo anh ta mau cút vào. Đội trưởng đội Hộ Vệ vui tươi hớn hở: "Được." Chân chó: "......" Là cậu ta thua. Đành phải thức thời ảm đạm xuống sân khấu, còn kẻ lớn mật không biết xấu hổ thì giơ tay giành chiến thắng. Cố Thâm ngồi ở phía đối diện anh ta: "Cố ý?" Đội trưởng đội Hộ Vệ quan sát sắc mặt y, cười nói: "Đúng vậy, hiện tại cậu ta sống rất tốt, làm cho người ta nhìn đến là hâm mộ hận không thể thay thế." Cố Thâm cũng cười, lộ ra vẻ mặt hiền lành: "Cậu muốn sống tốt cũng đơn giản thôi, cởi quần áo ra." Đội trưởng đội Hộ Vệ: "???" Anh ta thiếu chút giơ tay che ngực: "Làm gì?" Cố Thâm tựa lưng vào ghế ngồi, gác chéo hai chân, giống như ác bá đang đùa giỡn phụ nữ nhà lành, giọng điệu đầy ý cười nói: "Đừng khẩn trương, chỉ là cảm thấy dáng người cậu rất tốt, muốn thưởng thức một chút thôi." - ---------------- Mọi người cho t xin ít đại từ nhân xưng cho từng nhân vật đi, chứ nhân vật thì nhiều mà t bí quá k biết xưng như nào luôn. Bạn thụ thì t định để nguyên là "y", còn bạn công vs các nhận vật khác chưa biết để sao cho hợp, cứ hắn hoài chắc t cũng loạn luôn quá.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]