Iven nhớ lại một vài thứ. Lúc sáng, Corrine nhận một cuộc điện thoại, sau đó liền ra ngoài. Lúc trước, Corrine đều sẽ báo cáo hết sức rõ ràng, thế nhưng lúc này, Corrine không nói gì thêm. Nguyên lai là tới gặp Harry. Mặt của Iven vốn lạnh xuống đột nhiên lộ ra một nụ cười, chỉ là nụ cười có chút trào phúng.
Corrine vẫn nói thích y, Harry vậy thì tính là cái gì chứ? Trong khoảng thời gian này, khi bọn hắn thân mật nhất, Iven có lúc đều sẽ nghĩ đến vấn đề này. Thế nhưng Corrine chưa từng nhắc qua.
Ánh mắt của Iven vẫn không dời đi, y nhìn thấy bọn họ đi vào quán trà, y nhìn thấy bọn họ ngồi cách đó không xa. Corrine vẫn nghiêm mặt, hơn nữa có chút thất thần, cho nên không nhìn thấy Iven. Hắn đưa lưng về phía Iven ngồi, mà Harry vừa vặn đối diện y. Bây giờ Harry đã trưởng thành, là một thanh niên tuấn tú, thế nhưng ở trước mặt Corrine, Harry vẫn như đứa bé. Gương mặt của cậu khổ sở, vẫn không ngừng nói với Corrine cái gì đó. Lúc này Corrine nên có biểu tình gì đây?
Cưng chìu? Yêu thương? Nếu không phải vì ở bên ngoài, Corrine có phải thoải mái ôm cậu vào trong lòng không? Iven đột nhiên có chút ngạc nhiên với biểu tình của Corrine.
Harry thấy Iven trước. Lúc Harry ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt của Iven. Harry đầu tiên là vô cùng kinh ngạc, sau đó đột nhiên như phát hiện đại lục mới, chỉ vào Iven nói chút gì. Corrine vẫn đưa lưng về phía y cũng quay đầu qua, sau đó thấy được Iven.
Iven nhìn thấy vẻ hoảng loạn và vô cùng kinh ngạc lóe lên rồi biến mất trên mặt Corrine. Harry sớm từ trên ghế đứng lên, đi tới trước mặt Iven. Iven gặp qua Harry vài lần, thế nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ đứng đối mặt nhau như vậy, ánh mắt của hai người đánh giá nhau.
Giây phút kia, tâm tình của Iven hết sức phức tạp. Tám năm trước, Harry xuất hiện, mà hôn nhân của y và Corrine kết thúc. Khi đó, Iven là oán hận Harry. Vì sao Harry có thể có được những thứ y nằm mơ cũng không có được? Y ghen tỵ với Harry, y cảm thấy phẫn hận.
Sau đó Iven tỉnh táo lại, y biết, Harry vô tội. Cậu ta được tạo ra, sau đó đến với thế giới này. Thế nhưng mặc dù như thế, Iven cũng không cách nào tĩnh táo đối mặt Harry, không cách nào khiến y coi cậu ta như một người xa lạ, quen biết, sau đó trở thành bạn bè. Y không thích Harry.
Iven nhìn Harry, ánh mắt của y có chút lạnh lẽo. Thế nhưng Harry cũng nhìn không ra, cậu ta nhìn chằm chằm Iven hồi lâu, đột nhiên lộ ra một nét mặt hưng phấn: "Là anh!"
Iven vẫn ngồi như cũ, y không nói gì.
Harry tựa hồ có chút vội vàng, sau đó vội vàng nói: "Tôi qua báo thấy được anh, anh và Corrine..."
Iven đang chờ cậu ta nói xong, cậu ta thậm chí một tay giữ đầu, tựa như lời tiếp theo của Harry sẽ rất thú vị.
"Harry!" Corrine cắt đứt lời của Harry.
Harry không để ý đến Corrine, mà ngồi xuống bên người Iven, tiếp tục hỏi: "Anh tên gì? Tôi là Harry Gris."
"Gris?" Iven tự tiếu phi tiếu lập lại một lần.
Harry gật đầu: "Còn anh? Anh tên gì?"
"Tôi là Iven, Iven Winston." Iven nói.
Biểu tình trên mặt Harry càng thêm kinh ngạc, tựa như nghe được bí mật động trời gì. Cậu ta mở to hai mắt nhìn, mắt của cậu ta vốn rất lớn, lúc trừng lớn có cảm giác ngây thơ trong sáng vô cùng.
"Anh chính là Iven!" Harry lớn tiếng nói, "Nguyên lai anh chính là Iven, vậy anh và Corrine..."
Ánh mắt của Harry rốt cục về tới trên người Corrine, mặt của Corrine đã đen đến có thể chảy nước.
Corrine ngăn Harry gần như bám đến trên người Iven, sau đó tự mình ngồi xuống bên người Iven. Biểu tình trên mặt Iven không đổi, nhưng thân thể y lại dịch về phía trong. Động tác như vậy đại biểu cho xa lánh. Corrine cứng ngắc, hắn hít một hơi thật sâu, sau đó nói: "Iven, nghe tôi giải thích."
Harry vẫn hung phấn rốt cục đã nhận ra cái gì. Cậu ta đứng một bên không nói gì nữa. Harry vừa quay đầu, liền thấy một nhóc con đang thăm dò nhìn mình, ánh mắt xanh biếc trong suốt như nước biển. Thấy mình nhìn sang, nhóc con đột nhiên quay đầu. Harry lén lút ngồi xuống bên người Aldrich, mà nhóc con lại ngồi ở bên kia Aldrich. Harry đưa tay ra chọt chọt cánh tay của nhóc, thân thể nhóc xoay vào trong. Biểu hiện chán ghét của nhóc con quá rõ ràng, Harry đột nhiên thành thật.
Corrine mở lời, Iven liền quay đầu nhìn hắn. Ánh mắt đen láy của Iven, nhìn cặp mắt kia, Corrine đột nhiên cảm thấy hình ảnh của mình trong đôi mắt đó càng lúc càng nhỏ. Hắn hầu như có chút bối rối nắm lấy tay Iven, thế nhưng cho dù nắm lấy Iven, hắn vẫn thấy bất an.
Corrine nói muốn giải thích, thế nhưng hắn thì có cái gì để giải thích chứ? Harry sinh ra là ý của hắn, vì thể hắn vốn gánh vác trách nhiệm giám hộ đối với Harry. Harry tựa như một hạt giống, trồng trong lòng Iven, sau đó dần hao mòn tín nhiệm của Iven đối với hắn. Mà tình cảnh lưỡng nan đều do một tay hắn tạo thành .
Corrine vẫn không nói gì, trong mắt Iven lóe lên một tia ám quang.
"Thầy Aldrich, tôi đưa ngài về." Iven nói. Y đẩy tay của Corrine ra, sau đó ra ngoài.
Aldrich và Ryan tựa như hai cô vợ nhỏ, ngoan ngoãn đi theo sau Iven. Iven lấy xe, sau đó một già một trẻ thành thật ngồi vào. Aldrich và Ryan đều cảm thấy tâm tình của Iven không tốt, vì thế bọn họ đều không nói gì. Ghế sau chỉ có tiếng ăn đồ ăn vặt.
Lúc Iven dẫn Ryan về đến nhà, Corrine đã đứng ở nơi cửa. Hắn đứng thẳng ở nơi đó, tựa hồ đang đợi. Iven nắm tay Ryan đi tới, sau đó mở cửa. Corrine vẫn theo sau y.
Iven ngồi xuống ghế sa long, Corrine cũng ngồi sát bên y, hắn cẩn thận khoát tay lên tay của Iven.
"Iven, trước về việc của Harry, tôi vẫn tránh né, bởi vì tôi không biết nói như thế nào." Corrine nói, hắn có chút vọi vàng giải thích, "Iven, em không có khả năng không để tâm chuyện của Harry. Tôi rất ít khi liên lạc với Harry, cũng không muốn nhắc đến cậu ấy trước mặt em, tôi hy vọng có một ngày, khúc mắc này có thể phai đi."
"Tôi đối vs Harry cũng không phải là tình yêu, chỉ có trách nhiệm, cậu ta dù sao cũng là bởi vì tôi nên mới tồn tại. Thế nhưng cậu ta hiện tại đã trưởng thành, có đủ tư duy và phán đoán. Tôi sẽ giúp cậu ấy sửa họ, cậu ta sẽ đổi thành 'Harry Clark' ."
Iven vẫn trầm mặc. Iven là một người hưosng nội, y rất ít khi mất khống chế. Vì thế phần lớn thời gian, Iven đều sẽ dùng trầm mặc để đối mặt. Trầm mặc đại biểu cho bất mãn, đại biểu cho trào phúng, đại biểu cho không tín nhiệm.
Trầm mặc tràn đầy toàn bộ phòng khách. Bất an trong lòng Corrine dần dần khuếch trương.
Iven đột nhiên đứng lên, y dọn mọi thứ của Corrine trong phòng ngủ của mình ra, sau đó bỏ vào phòng khách. Iven nói, y cần phải suy nghĩ thật kỹ.
Ngày hôm sau, Iven bắt đầu tự mình lái xe đưa Ryan đi học, tự đi làm, y không chủ động nói chuyện với Corrine, lúc Corrine nói chuyện với y cũng là hỏi một đáp một.
Một hồi chiến tranh lạnh, thế nhưng chiến tranh lạnh vĩnh viễn không biết lúc nào sẽ kết thúc.
Ryan rất thông minh, nó biết Corrine là cha của mình, Corrine thường xuyên sẽ dụ dỗ nó, hy vọng nó gọi hắn một tiếng 'cha'. Trẻ con rất đơn thuần, đơn thuần nhớ kỹ này là tốt hay xấu. Trong lòng Ryan, Iven vĩnh viễn là quan trọng nhất. Chỉ có Iven mở miệng, Ryan mới có thể đổi giọng, bằng không Corrine vĩnh viễn là 'chú Corrine'.
Ryan có phòng nhỏ của mình, Corrine vốn là cùng phòng với Iven. Corrine hiện tại từ phòng ngủ dời đến phòng khách. Ryan phát giác được Iven lạnh lùng, nó biết chú Corrine lại chọc giận ba ba.
Ryan vẫn đứng ngoài chiến trường, nhưng là lại nhạy bén nhận ra biến hóa. Ryan phát hiện bộ dáng tươi cười của ba ba ít đi, thời gian đờ ra dài hơn. Lúc ba ba làm việc có đủ, lúc ở nhà ít đi.
Nó phát hiện chú Corrine gần đây biến thành một quái nhân, nó thường xuyên thấy Corrine đứng trước phòng của ba ba. Hắn chỉ đứng dựa vào tường, mặt của hắn tựa hồ nhíu lại.
Nó phát hiện trong ngăn kéo có rất nhiều thuốc lá, mà trên người chú Corrine, vốn là một mùi tươi mát, hiện tại lại sinh ra mùi thuốc lá. Mùi thuốc lá nồng nặc, Ryan không thích thứ mùi này.
Vì thế trước lúc Corrine ôm nó, Ryan tránh ra. Corrine tựa hồ rất thụ thương, hắn yên lặng đứng ở đó, ánh mắt ưu thương nhìn Ryan.
Ryan ngẩng đầu nhìn hắn: "Cháu không thích mùi trên người chú."
Corrine lui về sau một, sau đó hơi ngồi xổm xuống: "Chú sợ ba ba con không cần chú. Hút thuốc có thể hóa giải sợ hãi."
"Thế nhưng cho dù hút thuốc, quyết định của ba ba cũng sẽ không đổi." Ryan tựa hồ nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó nói.
Corrine ngẩn ra, sau đó vươn tay sờ sờ đầu Ryan, suy nghĩ đột nhiên trở nên lơ đãng: "Ryan, nếu như ba ba conn không nên chú, chú nên làm gì bây giờ?"
Iven trầm mặc, suy nghĩ. Corrine có một dự cảm, hắn nghĩ Iven trong lúc trầm mặc sẽ đưa ra một quyết định rất lớn. Kết quả đơn giản có hai cái, một là tiếp tục hình thức ở chung như trước, hai là vĩnh viễn rời khỏi hắn. Nghĩ đến cái sau, tay của Corrine theo bản năng run một cái, trên khuôn mặt anh tuấn nhuộm một tầng bóng tối.
Ryan lắc đầu: "Cháu cũng không biết." Sau đó khe khẽ hừ một tiếng, "Ai bảo chú luôn phạm sai lầm!"
"Sai lầm quá khứ, chú cũng rất hối hận, thế nhưng thời gian không thể trở lại." Corrine bất đắc dĩ nói.
Ryan thở dài một hơi, sau đó biểu thị mình cũng bất lực.
Corrine mới vừa đi ra ngoài ban công, di động trong túi đột nhiên vang lên. Điện thoại là Harry gọi tới, Corrine đặt di động trên ban công. Điện thoại liên tục không ngừng vang lên, tự động cắt đứt, sau đó lại vang lên. Tay của Corrine nhẹ nhàng đập tường, ánh mắt của hắn rơi vào nơi xa. Chuông di động rốt cục ngừng, Corrine cầm lấy di động, lại phát hiện có rất nhiều tin nhắn.
"Corrine tiên sinh, phu nhân của anh gọi điện thoại hẹn gặp em!"
"Chúng ta đang gặp nhau tại quán cà phê cuối đường nội thành!"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]