Chương trước
Chương sau
Hai năm sau, tinh cầu Orson.

Tinh cầu Orson chỉ lớn bằng 1% tinh cầu Oss, đây là một tinh cầu xanh lá, ngoại trừ 50% là biển, diện tích cây xanh đạt 75%. Không khí ở đây trong lành, phương tiện đi lại đầy đủ. Đó là một tinh cầu an tĩnh mà tràn đầy sức sống, trên đường nơi nơi đều có thể nhìn thấy những người già chậm rì rì tản bộ, đồng thời, đây là một trong những căn cứ quân sự của đế quốc, vô số chiến sĩ cơ giáp đến từ nơi này.

Phía tây học viện Orson là một sân bóng rổ lớn. Sáng sớm, sân bóng rổ bắt đầu náo nhiệt, mấy đứa nhóc trẻ tuổi, tựa hồ có khí lực dùng hoài không hết.

Một bóng người từ đường xa chậm rãi chạy tới. Đến gần, liền thấy rõ bộ dạng của người kia. Thanh niên mặc đồ thể thao màu trắng, tóc đen được chải ra sau ót, đôi mắt đen láy, nhẹ nhàng mím môi, mang mùi vị của ánh dương quang lại an tĩnh. Thanh niên rất tuấn tú, rất dễ khiến người ta sinh lòng hảo cảm.

Lúc thanh niên chạy qua sân bóng rổ, dừng một chút, ánh mắt rơi vào trong sân bóng. Đây là vận động nguyên thủy hạng đầu, thế nhưng mọi người vẫn duy trì nhiệt tình vốn có. Trong sân bóng rổ đều là thiếu niên mười mấy tuổi, những thiếu niên này là niềm kiêu hãnh của đế quốc. Bọn họ tuổi còn trẻ đã là chiến sĩ cấp A, ở học viện Orson tiến hành huấn luyện kết hợp với chỉ huy chiến đấu.

Nhìn thiếu niên vui vẻ này, thanh niên tựa hồ cũng bị bầu không khí này lây nhiễm. Ánh mắt của thanh niên đột nhiên co rúm lại một chút, bóng bay thẳng về phía thanh niên. Ngay trong nháy mắt đó, thanh niên thân thể hơi nghiêng một chút, quả bóng liền lướt qua đầu y. Thanh niên vuốt tóc bị bóng dựng lên, mặc dù không bị thương, nhưng vẫn là có chút chật vật.

Một đám thiếu niên chạy tới, thiếu niên chạy phía trước thân hình cao lớn, mang trên mặt vẻ kiêu ngạo, không nhìn thẳng Iven, chạy tới lượm bóng. Hayes · Muir, thiếu niên này sinh ra trong gia đình quý tộc, đẳng cấp gen lại cao, từ nhỏ đã là người được cưng chiều, cho nên tính nết cũng không tốt.

"Hayes, bóng vừa nãy là cậu ném đi?"

"Hayes, cậu gặp xui xẻo rồi!"

"Roy cuồng bạo lực kia muốn giết cậu! Cậu dám khi dễ người của hắn!"

Thanh âm có chút hả hê không ngừng vang lên, sắc mặt của Hayes trở nên hết sức khó coi, hai tay của cậu nắm thành quyền: "Ai sợ hắn! Chiến đấu vài trận liên tục dẫn đầu học viện vài lần còn không phải là vì... Vì vận khí tốt! Nếu hắn tới rồi, tớ liền đánh cho hắn tè ra quần!" Hayes nói xong, còn quơ quơ nắm đấm thị uy.

"Hayes, cậu cứ mạnh miệng đi"

"Hayes, Roy tới!"

Thân thể của Hayes bất giác run lên, nỗ lực thẳng người, một thân ảnh cao lớn chậm rãi tiến đến, gần như che hết ánh dương quang.

"Thầy." Roy hướng về phía của thanh niên, cũng chính là Iven, lộ ra một nụ cười thật thà. Hai năm qua, Roy lại cao hơn một chút, vẻ trẻ con trên mặt hoàn toàn rút đi, đã hoàn toàn là một nam nhân trưởng thành. Khuôn mặt Roy thiên về vẻ cường tráng, lông mày rậm mắt sâu, đường viền khuôn mặt hết sức rõ ràng, hơn nữa thân hình cao lớn, trên người tất cả đều là cơ bắp săn chắc, nam nhân vốn như hổ báo vậy. Thế nhưng khi cậu mỉm cười, Iven liền cảm thấy cậu vẫn là một đứa trẻ.

Khi ánh mắt rơi vào trên người thiếu niên kia, Roy tựa hồ đổi thành người khác. Mắt của cậu hơi nheo lại, trong mắt lóe lên một tia nguy hiểm: "Hayes, cậu muốn khiêu chiến tôi?"

Bao che khuyết điểm cùng tính trung khuyển của Roy nổi danh cả học viện Oss. Đây là một nơi nhiệt huyết, cũng tránh không được xung đột, tên này dám khi dễ Iven, cuối cùng đều tránh không được bị Roy hung hăng đánh một trận.

Hayes cười lạnh một tiếng: "Thì thế nào?"

Hai người nói xong liền đi về phía sân huấn luyện. Trnah chấp của thiếu niên, chỉ có thể dựa vào một trận đánh để giải quyết. Roy rất mạnh, Hayes cũng không tính là quá kém, tất cả mọi người một bộ xem kịch vui theo sau.

Hai người tiến vào sân huấn luyện, đều không dùng chỉ huy chiến đấu. Iven theo những thiếu niên kia ngồi một bên, ánh mắt thẳng tắp rơi trên người thiếu niên đang chiến đấu trong sân. Bọn họ hợp tác được hai năm rồi, Iven đối với mỗi một động tác của Roy cũng hết sức quen thuộc. Thiếu chỉ huy chiến đấu phụ trợ, động tác của hai người cũng không đủ lưu loát, có chút giống động tác chậm trong phim. Thể năng của Roy hiển nhiên tốt hơn nhiều, theo thời gian trôi qua, động tác của Hayes càng lúc càng chậm.

Sau cùng kết cục rõ ràng, Roy thắng, hai nam nhân từ khoang điều khiển của cơ giáp đi ra, Roy trên mặt đầy mồ hôi, Hayes thập phần chật vật. Cậu hung hăng trừng Roy, trong ánh mắt cười nhạo của mọi người xoay người rời đi.

Roy bước đến trước mặt Iven, Iven đưa cho cậu một cái khăn, Roy tiếp nhận, lau mồ hôi trên mặt một chút. Nhìn Roy thắng lợi, Iven trong lòng hết sức vui mừng, có cảm giác nhìn đứa nhỏ của mình lớn lên trở nên mạnh mẻ.

Roy bu lại, tựa như một chú chó lớn: "Thầy, ngài nhìn như vậy con thấy con sợ hãi!" Cậu nghĩ Iven thấy ánh mắt của cậu rất tương tự với Ryan.

Iven vỗ vỗ cánh tay cậu: "Đi, theo tôi về ăn cơm."

"Roy ~ "

Hai người vừa mới chuyển thân, phía sau cây cột lớn đột nhiên thò ra một cái đầu. Sắc mặt của Roy trong nháy mắt thay đổi, nhanh chân muốn chạy. Thân thể thiếu niên rất nhỏ yếu, thế nhưng động tác lại hết sức nhanh nhẹn, trước khi Roy chạy trốn, thiếu niên đã chạy đến trước mặt bọn họ, một tay nắm chặt cánh tay của Roy.

Roy cầu cứu nhìn Iven, ánh mắt của Iven chuyển sang hướng khác.

Thiếu niên cơ hồ cả người đều treo trên người Roy, khuôn mặt nhỏ nhắn xệ xuống: "Roy, cậu có phải ghét tớ đúng không?"

Roy phụng phịu lắc đầu, một bên nỗ lực muốn gở thiếu niên trên người mình xuống, thế nhưng thiếu niên như bạch tuộc, căn bản không bỏ ra được.

"Roy, nguyên lai cậu ghét tớ như thế?" Niên thiếu một bộ sắp khóc.

Roy gằn từng chữ: "... Tớ tuyệt không ghét cậu."

"Vậy cậu chứng minh thế nào?"

Roy: "..."

"Không bằng cậu hôn tớ một chút?"

Roy ánh mắt vô thức nhìn qua Iven một chút, tựa hồ nghĩ đặc biệt mất mặt, mặt đỏ rần. Iven nín cười: "Hôm nay không thích hợp, sau này lại cùng nhau ăn cơm đi." Iven nói xong, liền trực tiếp rời đi.

"Hôn tớ một chút."

"Còn có má trái."

Thanh âm nũng nịu của thiếu niên còn cả tiếng quát lớn của Roy không nhịn được truyền đến tai Iven, Iven bước nhanh hơn, vội vã đi về.

Thiếu niên kia cũng là một chiến sĩ cơ giáp, học cùng bọn họ ở học viện Orson. Y đã thấy qua bộ dáng của thiếu niên trên chiến trường, thiếu niên vóc dáng nhỏ, thế nhưng sức mạnh lại rất cường đại, kỹ năng điều khiển cơ giáp cũng rất mạnh, trên sân huấn luyện thiếu niên tựa như một con báo, hung tàn mà ngoan độc. Nếu như nói toàn bộ học viện Orson Roy đứng đầu, thiếu niên kia có thể xếp thứ hai.

Một con báo nhỏ biến thành một sủng vật ngoan ngoãn, mỗi ngày quấn quít lấy Roy, cảm giác tương phản như vậy quái dị lại rất thú vị. Roy đối với cậu ta tuy đều là một bộ không nhịn được, thế nhưng mỗi lần cũng sẽ thỏa hiệp.

Hai người này không được tự nhiên ở chung hình thức, nhìn như không được tự nhiên, lại rất ăn ý. Iven tuyệt không muốn quấy rầy

Iven trở về nhà. Y dưỡng thành thói quen mỗi sáng chạy bộ. Khi về đến nhà, thời gian còn rất sớm. Giữa chiến sĩ và chỉ huy có một sân riêng, Iven vào sân hái một đóa hoa, sau đó mở cửa.

Ánh nắng sớm chiếu vào phòng, Iven nghe thấy được tiếng chén dĩa va chạm. Y đi về phía phòng bếp, chỉ thấy Ryan đang đứng trước tủ chén, trước mặt bày một nồi nhỏ, Ryan một tay cầm muỗng, một tay cầm một lọ sữa chua, nghiêng về một phía, một bên khuấy.

Ryan đầu đầy mồ hôi, nghe thấy được thanh âm, liền quay đầu nhìn thoáng qua.

Ryan đã bảy tuổi, cả người cao hơn rất nhiều, nét trẻ con trên mặt triệt để biến mất, biến thành một tiểu suất ca. Tiểu suất ca mặc áo ba lỗ màu đen, trên trán rịn ra mồ hôi trong suốt, thấy Iven, liền lộ ra một nụ vui vẻ: "Ba ba, con đang làm điểm tâm."

Lúc Iven ra cửa, Ryan còn đang ngủ khò khò, lúc trở lại, một phần salat hoa quả đã làm xong.

Iven ngồi trên ghế sa lon, ôm lấy Ryan, sờ sờ đầu nó, một bên lau khô mồ hôi trên mặt nó, sau đó hôn lên cái trácn trơn bóng của nó một cái: "Bảo bối thật ngoan."

Mặt Ryan vốn trắng nõn có chút đỏ bừng.

"Ba ba sinh nhật vui vẻ!" Ryan quát to một tiếng.

Iven mới phát hiện hôm nay là sinh nhật của y, một thời gian rất dài, y vẫn luôn ở sân huấn luyện, luyện tập phối hợp với Roy. Quá trình ma hợp có chút gian khổ, cho nên Iven thậm chí ngay cả sinh nhật của mình đều quên.

"Cảm ơn bảo bối." Iven cảm động nói.

"Ba ba, Ryan bảy tuổi rồi, không được gọi là bảo bối!" Ryan nghiêm mặt nói.

"Được, bảo bối." Iven cơ hồ đùa nói.

"Ba ba!" Ryan thở phì phò nói.

Iven khẽ cười ra tiếng, bắt đầu ăn quà sinh nhật cầm trong tay. Thêm sữa chua vào, vị có chút nồng, thế nhưng Iven lại nghĩ đây là salat ngon nhất y được ăn.

Iven ngồi trên ghế sa lon, mở TV.

Hai năm qua, y vẫn quan tâm đến tin tức quân sự của đế quốc. Chiến tranh giữa đế quốc Oss và đế quốc Cady kéo dài suốt hai năm, bây giờ vẫn đang giằng co. Đế quốc Cady tựa hồ hạ quyết tâm muốn chiếm đoạt đế quốc Oss, thế nhưng đế quốc Oss sao có thể nhượng bộ? Trận chiến tranh này liền không ngừng không nghỉ diễn ra.

Đế quốc Cady hiển nhiên coi thường đế quốc Oss, đây là một trận chiến thế lực ngang nhau. Trên ti vi hầu như tràn đầy tin tức về sự tiến triển của chiến tranh. Iven hầu như không có bỏ qua bất kỳ chi tiết nào. Hình ảnh trên ti vi đột chuyển, rơi vào hiejen trường trận chiến.

Chiến tranh thảm thiết, chiến trường của hai đại đế quốc là một tinh cầu hoang phế ở giữa tinh cầu Oss và tinh cầu Cady, khắp nơi đều là khói đen. Trong khói đen dày đặc, ẩn giấu vô số thân ảnh của chiến sĩ cơ giáp. Công kích, tránh né, đạn lửa tầm xa, tia lửa cận chiến, mọi thứ đều thấy hết sức rõ ràng.

Trong khói đen đột nhiên đi ra một bóng dáng quen thuộc.

Herlius, dựa vào một đường nét, y liền nhìn ra. Tay của Iven theo bản năng nắm chặt.

Iven đột nhiên nghĩ đến tình cảnh hai năm trước.

Hai năm trước y ở trong bảo hộ tầng tầng lớp lớp được đưa đến tinh cầu Orson. Corrine vì hắn bị thương, tuy không thể tha thứ, thế nhưng vẫn luôn mang lòng cảm kích. Nếu như nguyên nhân vì y, Corrine có nguy hiểm đến tính mạng có lẽ sẽ ảnh hưởng đến chiến sự của đế quốc, như vậy y vĩnh viễn hổ thẹn bất an.

Mấy ngày đầu khi đến tinh cầu Orson, y hầu như mỗi ngày ngồi trước ti vi. Thẳng đến khi thấy Herlius xuất hiện ở trên màn hình, Iven mới có thể an tâm.

Cho nên đối với thân ảnh của Herlius, Iven hết sức quen thuộc.

Iven chăm chú nhìn đột nhiên Herlius xuất hiện, cơ giáp cao lớn tựa như một ngọn núi, mỗi một bước đều mang uy lực cường đại. Từ từ có cơ giáp nhảy đến bên người nó, gần như hoàn toàn đồng loạt công kích, khiến địch nhân vô pháp tiến lên trước một bước. Kế tiếp là công kích mãnh liệt!

Iven hơi nheo mắt lại, một khắc kia, y tựa hồ đưa thân vào trong chiến trường, nhiệt huyết sôi trào!

Trận tiểu chiến này kết thúc với thắng lợi của đế quốc Oss. Hình ảnh chuyển trong nháy mắt, y tựa hồ thấy Herlius run một cái... Có chút như không thể khống chế...

Bất quá hình ảnh rất nhanh biến mất, Iven không xác định không phải là mình hoa mắt. Corrine không cần chỉ huy chiến đấu, không có chỉ đạo, hắn cũng có thể điều khiển tốt cơ giáp...

——

Tinh cầu Carell.

Ở đây vừa trải qua một trận chiến kịch liệt, khói đen dần dần tán đi, cây cỏ trên đất đã bị giẫm nát, xa xa nhìn lại, là một mảnh hoang liêu không có giới hạn.

Trung tâm bộ đội chiến đấu của đế quốc Oss được xây dựng trên bầu trời của tinh cầu Carell, đó là một trạm không gian thật lớn, còn chuyển động quanh tinh cầu Carell.

Trước lần thắng lợi này, đế quốc Oss đã thua liên tục ba trận rồi. Sau thắng lợi lần này, các chiến sĩ lập tức có lòng tin, trên mặt đều lộ vẻ tươi cười.

Corrine ngồi tựa trên ghế, mắt nhắm lại, trên mặt anh tuấn mang vẻ uể oải thật sâu.

Xung quanh tựa hồ trở nên yên tĩnh, Corrine phiền muộn nhu nhu mi tâm của mình, sau đó chợt ngồi dậy.

"Tướng quân Corrine." Kach đứng ở cửa, vừa gõ cửa vừa nói. Corrine quay đầu nhìn thoáng qua, Kach không tự chủ rũ mi xuống. Ánh mắt của nam nhân quá lạnh, ngay cả Kach theo hắn nhiều năm cũng thấy được có chút đáng sợ.

Corrine cầm cái đĩa chữ u trong tay, như cầm thứ cực kỳ trân quý, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, thẳng đến khi cái đĩa chữ u lạnh như băng hiện lên chút tình cảm ấm áp. Hắn có chút thất thần.

Sau mười lăm phút, Corrine đột nhiên đứng lên, mở máy tính, bỏ đĩa chữ u vào.

Corrine mở ra một đoạn video, trong video bắt đầu xuất hiện một bóng người. Nam nhân mặc quân trang xanh biếc, trên đầu đội nón lính, đang đứng thẳng ở đó. Ánh mắt của nam nhân nghiêm túc, trên mặt lộ ra một nụ cười, đó là một nụ cười phát ra từ nội tâm, là một nụ cười tự tin. Corrine chưa từng thấy qua y cười như vậy, tựa như chỉ có đứng ở chiến trường, Iven mới là chân chính vui vẻ. Nhìn Iven như vậy, Corrine trong lòng nổi lên một tình cảm ấm áp, khóe miệng cũng không tự chủ kéo ra.

Hình ảnh đột chuyển, màn ảnh rơi vào trong một căn phòng. Trong phòng rất sạch sẽ, tất cả mọi thứ đều dọn dẹp ngay ngắn, rèm cửa màu trắng, còn có hoa tươi nở rộ trên bệ cửa sổ.

Một thân ảnh nho nhỏ xông vào màn ảnh. Nhóc con xít lại gần trước ống kính, vươn hai tay tới bắt ống kính. Corrine thấy khuôn mặt phồng phóng lớn ra. Nhóc con nghịch ngợm rất nhiều.

Sau khi Ryan bỏ đi, video đột nhiên trống, camera quay bệ cửa sổ, không ai xuất hiện nữa. Đây là đối phương đã biết bị quay lén.

Iven thủy chung không muốn gặp hắn.

Trên mặt của Corrine lộ vẻ mất mát, video chạy đến gần cuối, trong video đột nhiên xuất hiện một thân ảnh mơ hồ. Corrine tựa hồ nhìn thấy mặt của thanh niên, hắn theo bản năng vươn tay, hình ảnh đột nhiên đứt đoạn.

Kết thúc...

—-¤—-
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.