Tòa nhà của quân bộ là một tòa nhà cao ba mươi tầng, nằm trong rừng ở ngoại thành phía tây của thành Oss. Buổi tối tòa nhà của quân bộ như một tòa thành của u linh, ngọn đèn sáng hai ba cái, lộ ra một vẻ nghiêm nghị và kinh khủng.
Quân tình nơi nơi Perseus buồn bực ngồi trên sa lon trước phòng quân tình, đèn trong phòng quân tình vẫn sáng như trước, cấp trên của hắn như ăn hỏa dược vậy, ra sức làm việc, chưa đến nửa đêm tuyệt không tan tầm. Perseus cảm thấy mình sắp thất nghiệp, hiện tại tác dụng duy nhất đó là khi đối phương hỏi lại một ít tình báo, hắn có thể trả lời trôi chảy.
"Thượng tá Perseus." Trong phòng quân tình đột nhiên truyền tới một thanh âm.
Perseus vội vã đứng lên, đi tới cửa chỗ. Nam nhân đang ngồi trước máy tính, tóc vàng ở dưới ánh đèn tựa như mang theo một tầng hào quang, nhìn như vậy, chỉ thấy một bên mặt, vẫn ánh anh tuấn khó tả như trước. Anh hùng của đế quốc, là tình nhân trong mộng của vô số nữ nhân thậm chí cả nam nhân... Vì sao hết lần này tới lần khác lại muốn dằn vặt hắn chứ?
Lúc nam nhân nhìn qua, Perseus chợt thẳng lưng, lộ ra tác phong đặc biệt của thượng tá đế quốc: "Tướng quân Corrine, ngài có gì phân phó sao?"
Corrine đưa ngón tay ra chỉ một vòng trong máy tính — một điểm đỏ giữa vô số lưới vuông, ngón tay nhẹ nhàng chỉ. Perseus nhất thời nhanh nhẹn, đối với hệ thống tình báo đế quốc hết sức quen thuộc với Perseus mà nói, tự nhiên biết là có ý gì!
"Quân bộ có gián điệp!" Perseus hạ thấp thanh âm nói. Thảo nào Corrine mấy ngày nay không hề ngủ ở trong phòng quân tình, nguyên lai là từ thiên ty vạn lũ trong hệ thống quân tình tìm ra sơ hở, sau đó đưa ra kết luận này, mà hắn căn bản không nhận ra được.
Perseus đem tất cả oán giận đều nuốt xuống, nghiêm túc nói: "Tướng quân, ngài nghỉ ngơi đi, kế tiếp giao cho tôi làm đi."
Corrine cuối cùng từ chỗ ngồi đứng lên, còn chưa đứng vững đột nhiên dùng một tay chống bàn, đầu hắn có chút choáng váng. Corrine đứng một hồi, mới đi tới cửa.
Corrine ngồi xuống ghế sa lon, cả người đột nhiên có chút mờ mịt. Corrine cảm thấy mình có vấn đề, hắn bắt đầu thích cái cảm giác cả người nhập tâm vào công việc, không có thời gian suy nghĩ những thứ khác, vì thế cũng sẽ không có cảm giác đè nén đến hít thở không thông.
Đột nhiên trống rỗng, cảm giác sợ hãi lại trở về. Chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu sẽ hiện lên một ít ký ức lẻ loi lòe lòe, ký ức rất mơ hồ, nhưng lại khiến người như đặt mình trong ở đại dương, sợ hãi bất lực. Sắc mặt Corrine dần dần trắng đi, tựa hồ ngay cả hô hấp cũng trở nên chật vật. Corrine hít hai hơi thật sâu, mới cảm thấy đỡ.
Corrine chưa về nhà, về đến nhà, bệnh trạng này sẽ càng rõ hơn. Sát bên phòng quân tình có một căn phòng, Corrine liền ở chỗ này nghỉ ngơi. Corrine cởi áo khoác, tắm sơ một cái, nhìn mình trong gương, Corrine đột nhiên có cảm giác xa lạ kỳ dị. Trong gương râu trên căm dài ra, quanh mắt là một tầng màu đen đậm, bản thân như vậy, cực kỳ xa lạ.
Corrine mặc áo ngủ màu trắng vào, nằm trên giường, cả người mệt mỏi không thể tả, thế nhưng hắn ngủ không được. Sau khi từ thành Klims trở về, hắn đột nhiên bắt đầu mất ngủ, điên cuồng mất ngủ.
Corrine vẫn trợn tròn mắt, ý thức cũng rất thanh tỉnh. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Corrine đưa tay lấy ra một cái lọ trong tủ đầu giường, đổ ra hai viên thuốc màu trắng, nuốt xuống.
Hiệu lực của thuốc ngủ có hiệu quả quả nhiên rất rõ ràng, ánh mắt của Corrine bắt đầu tan rã, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Corrine tỉnh lại rất sớm, trời bên ngoài vừa sáng. Corrine rời khỏi giường, ở trong phòng đi tới đi lui không mục đích, mang một loại áp lực nôn nóng. Đi vài vòng, Corrine mới đến phòng quân tình. Ngồi trước máy tính, Corrine mới thở dài một hơi. Tròn một tháng, hắn đối lỗ hổng trong quân tình kiểm tra ba lần rồi, đến cuối cùng cũng trót lọt rồi. Corrine bắt đầu kiểm tra lần thứ tư.
"Tướng quân Corrine." Có người gõ cửa nói.
Corrine ngẩng đầu, liền thấy một nữ nhân trẻ tuổi đứng ở cửa, tóc vàng mắt xanh, bờ môi thập phần gợi cảm, mỹ nữ đế quốc điển hình. Trên mặt Corrine lộ ra biểu tình nghi ngờ.
"Xin chào, tôi là thư ký của thượng tá Perseus, hắn bảo tôi đem những tài liệu này giao cho ngài." Nữ nhân mỉm cười nói.
"Lộp cộp lộp cộp..." Tiếng giày cao gót.
"Tí tách..." Tiếng đồng hồ trên tường.
Ở trong nháy mắt đó, Corrine đột nhiên có ảo giác, tựa hồ hai loại thanh âm này trùng vào nhau, cái loại thanh âm này khiến hắn có chút mê muội.
Corrine chợt ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt. Trên mặt nữ nhân vẫn mỉm cười, mang theo một loại phong tình vạn chủng. Trên người nữ nhân tựa hồ tỏa ra một mùi hương nhàn nhạt
Tư liệu đặt trước mặt Corrine, trong đó còn bao gồm một đoạn video. Corrine mở video ra, chính giữa màn hình xuất hiện một điểm đỏ, điểm đỏ bao quanh một điểm khác, bắt đầu chậm rãi chuyển động tròn. Ánh mắt Corrine dần dần bị điểm đỏ hấp dẫn, đồ vật xung quanh cũng biến thành mơ hồ.
Tựa hồ lại trở về buổi chiều hôm đó, ánh dương ấm áp, tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, Corrine trong tay cầm báo, nghiêm túc xem.
Ngửi thấy mùi của tử la lan, Corrine chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt quét qua căn phòng ngăn nắp của mình. Ánh mắt Corrine cuối cùng rơi trên máy pha cà phê, đầu tiên là nghi ngờ nhìn, rất nhanh, toilet truyền tới tiếng nước hấp dẫn sự chú ý của hắn. Corrine buông báo xuống, đi về phía toilet, tay đặt trên nắm cửa.
Mở nó.
Bên tai có một thanh âm mặc niệm nói.
Corrine chậm rãi mở cửa, ánh sáng mãnh liệt từ bên trong chiếu ra. Corrine theo bản năng lấy tay che ánh sáng kia.
Tia sáng dần dần yếu đi, hết thảy trước mắt cũng trở nên dần dần rõ ràng. Nguyên lai đó không phải là toilet, mà là nhà bếp.
Trước bồn rửa tay, một người đang mang tạp dề màu trắng đứng ở đó, mùi canh tỏa ra. Người nọ vẫn đưa lưng về phía Corrine, nghiêm túc thái rau.
"Đông đông đông..."
Bên tai vang lên thanh âm như vậy. Corrine chần chừ chốc lát, theo bản năng muốn lui về phía sau. Đột nhiên có một lực từ phía sau đẩy hắn đẩy, Corrine chợt đi về phía trước. Người đang thái rau đột nhiên xoay người lại...
"Iven!" Corrine thấy rõ gương mặt đó, tiếp theo một cái chớp mắt, gương mặt đó đột nhiên biến mất, hết thảy xung quanh đều rơi vào trong bóng tối.
Corrine mở mắt. Video còn đang phát, điểm đỏ bên trong đã ngừng vận động. Nữ nhân đang ngồi đối diện Corrine, khoanh tay, trên mặt tự tin cười.
Corrine trên mặt tức giận, hắn có cảm giác bí mật bị nhìn trộm.
"Cô đã thôi mien tôi?" Trong ngử khí của Corrine ẩn chứa tức giận.
Nữ nhân rất hào phóng gật đầu thừa nhận: "Phòng ngự của ngài rất mãnh liệt, thanh âm đầu tiên ngài đã tránh được."
"Đối với người nắm giữ quân tình trọng yếu tiến hành thôi miên, đây là một việc phạm pháp." Corrine lạnh lùng nói, "Dựa theo pháp luật đế quốc, có thể phán xử tù chung thân."
Nữ nhân nhún vai: "Tôi cũng không phải là hứng thú với tù giam mà thôi mien ngài, mà là... Có người mời tôi tiến hành trị liệu tâm lý cho ngài."
"Tôi không cần trị liệu."
"Ngài mất ngủ, tướng quân Corrine, ngài uống thuốc. Loại thuốc này có tác dụng phụ rất lợi hại, tin chắc ngài cũng biết!" Nữ nhân nghiêm túc nói.
Corrine cười nhạt: "Liên quan gì tới cô?" Nói xong đứng lên muốn rời đi.
"Tiên sinh, nếu như ngài vẫn muốn trốn tránh, sẽ mất đi nhiều thứ hơn!" Nữ nhân vội vàng nói.
Động tác của Corrine dừng lại, chần chừ chốc lát, lại ngồi về ghế. Nữ nhân thở dài một hơi, sau đó từ trên người lấy ra một tấm danh thiếp, mỉm cười nói: "Tướng quân Corrine, xin chào, tôi là Angela, cố vấn tâm lý cấp một đế quốc."
"Vừa giấc mơ kia. Tướng quân Corrine, trong lòng ngài có hai lực lượng. Một loại đang khát khao cực độ thứ gì đó, loại kia là đang cực độ kiềm nén bản thân. Cuối cùng, tôi đẩy ngài. Tiên sinh, nói cho tôi biết, cuối cùng ngài nhìn thấy gì?"
Corrine nhắm hai mắt lại. Vừa nãy lúc một màn sau cùng rất rõ ràng, chỉ cần nhớ tới, ngực sẽ có một trận đau nhức. Iven, Iven đang mỉm cười nhìn hắn. Chỉ là mỉm cười như vậy, hắn đã rất nhiều năm không thấy. Hắn thật không ngờ đã khắc sâu vào trí nhớ của mình như vậy.
"Tiểu thư Angela, thỉnh trực tiếp nói cho tôi biết phương án trị liệu của cô đi." Corrine nói thẳng.
Mắt Angela chăm chú nhìn chằm chằm Corrine, đem toàn bộ biến hóa của hắn nhìn vào trong mắt.
"Tướng quân Corrine, lời kế tiếp có thể có chút thẳng thắng, mong ngài bỏ qua cho." Angela nói.
Corrine gật đầu.
"Tướng quân Corrine, kỳ thực tôi cũng không biết ngài, trong tay tôi có chút tư liệu của ngài, vì thế phân tích kế tiếp của tôiđều là căn cứ vào những tài liệu này cùng với biểu hiện ban nãy của ngài. Bởi vậy khả năng có rất nhiều chỗ không đúng." Angela hắng giọng, tiếp tục nói, "Tướng quân Corrine, ngài là một người rất kiêu ngạo nhân, cho nên ngài chọn tin tưởng chính mình. Thế nhưng có lúc vô cùng tin tưởng mình cũng sẽ tạo cho mình một loại tâm lý ám chỉ. Tỷ như ngàinghĩ ngài không thích bạn đời trước đây của ngài, vì thế cho dù khi lòng của ngài bị phản bội, ngài vẫn đang ám chỉ chính mình. Lại tỷ như ngài biết rõ tình yêu của mình, nhưng vẫn tuân thủ kiêu ngạo của mình, tình nguyện tự mình khôi phục, cũng không nguyện buông bỏ lòng tự tôn. Chính như tôi vừa nói, trong lòng ngài có hai loại lực lượng. Đề nghị của tôi là, mong ngài thôi chống cự, làm heo bản tâm."
Corrine nhìn kỹ Angela: "Tiểu thư Angela, tư liệu của cô còn thiếu một cái. Iven, đã có hạnh phúc mới."
Trên mặt Angela lộ vẻ kinh ngạc.
"Vì thế phương án trị liệu cô đưa ra, không phù hợp." Thanh âm của Corrine đột nhiên trầm xuống, trên mặt lộ ra một vẻ thống khổ.
Kỳ thực mất đi cũng không phải là bi thảm nhất, sau khi mất đi không thể nào lấy lại nữa mới thật sự là tuyệt vọng.
**
Cuộc sống của Byrnes đột nhiên nâng lên một đẳng cấp. Hắn vĩnh viễn tạm biệt bữa cơm với cà nướng khét và canh đầu cá mặng khiến người phát điên.
Byrnes ngồi trên ghế sa lon, Ryan thì ghé trên chân của hắn, xem quyển sách định luật nguyên tử học lần trước hắn cho.
Lông mày của Ryan nhăn thành một đoàn, mắt càng không ngừng nhìn về phía nhà bếp.
"Tiểu bảo bối, xem ở đâu không hiểu sao? Đến, chú nói cho con biết." Byrnes cười nói.
Ryan: "..."
Bữa cơm rất phong phú, cá hấp tỏa hương nhàn nhạt, người nhìn thấy hứng thú mở rộng ra. Ryan vội vã vọt tới trước bàn ăn, hai mắt nhìn chằm chằm thức ăn trước mắt.
"Tiểu bảo bối, nguyên lai mị lực của quyển sách này vẫn kém hơn cá sao?" Byrnes thương tâm nói.
Ryan hai cái tay nắm lại, sau đó gật đầu.
Byrnes: "..."
Bữa cơm còn chưa bắt đầu, lại có thêm một vị khách khác. Lúc Iven tới thành Oss liền gọi cho James. Phu nhân Mary vẫn bận chăm sóc mẹ bà, James cũng rất bận rộn. James rảnh một chút, liền tới cửa hỏi thăm, sau đó vừa vặn đúng lúc dùng cơm.
Nhóc con trong nháy mắt liền vọt vào trong lòng James, James bế Ryan lên, nhóc con pahst ra tiếng cười 'khanh khách', sau đó rạng rỡ hôn James một cái.
Byrnes đột nhiên có chút ghen tỵ, rõ ràng là hắn người đầu tiên phát hiện cục cưng tồn tại, mà bây giờ tiểu bảo bảo lại thân mật với người trước mắt. Byrnes nhìn 'kẻ xâm nhập' James, liền dâng lên địch ý.
"Mắt phải đáng sợ, nói rõ sinh hoạt cực kỳ không quy luật; vành mắt đen này, nói rõ thiếu ngủ; trên y phục nếp nhăn rất nhiều, nói rõ bình thường cũng không chú ý đến quần áo. Nơi cổ có điểm đỏ... Nguyên lai cuộc sống riêng của cậu hỗn loạn, thích đi bar." Byrnes thao thao bất tuyệt nói.
James: "... Cút."
"Tính tình nóng nảy, cự tuyệt phê bình của người khác." Byrnes tiếp tục nói.
"Tôi nói anh cút!" James nói.
"Ngôn ngữ cực kỳ thiếu hụt, khi tức giận sẽ chỉ muốn người cút." Byrnes tiếp tục tổng kết.
James: "..."
Byrnes và James cực kỳ sai mâm, vì thế bữa cơm này ăn cũng không tính là vui vẻ. Chờ khi hai người đều đi, Iven rốt cục thở dài một hơi.
Iven đã dự thi vào lớp của Aldrich đồng thời đã tham gia cuộc thi, mà ngày mai sẽ có kết quả. Iven tuy rằng chuẩn bị một chút, thế nhưng đối thủ cạnh tranh đều hết sức lợi hại, vì thế cuối cùng khả năng được trúng tuyển cũng không lớn. Iven có chút khẩn trương, y đã lâu không có cảm giác khẩn trương như thế này, tựa như trở về thời học sinh, sau khi là bài thi quan trọng. Trên thực tế, loại cảm giác này cũng không tệ.
Rạng sáng hôm sau, Iven liền nhận được điện thoại từ Sibia.
"Xin hỏi là Winston tiên sinh phải không? Ngài đậu kỳ thi viết lần này, kế tiếp sẽ có một cuộc phỏng vấn. Thầy Aldrich muốn gặp ngài."
Iven đột nhiên có cảm giác vui sướng, có thể nhìn rõ ý cười từ khóe mắt. Đó là một cảm giác đột nhiên sống lại. Ryan cũng phát hiện, chờ Iven cúp máy, Ryan liền từ trên ghế salon bò xuống, ôm lấy đùi của Iven, đôi mắt xanh thẳm nhìn y.
Iven ôm tiểu bảo bối vào trong lòng.
Bởi vì qua một thời gian nữa, Ryan sẽ phải tiến hành phẫu thuật, vì thế Iven dự định để nó làm xong phẫu thuật khỏe mạnh trở lại mới tiếp tục học. Đoạn thời gian này, hai cha con gần như như hình với bóng. Rất nhanh liền đến ngày phỏng vấn, Iven đổi một bộ tây trang màu đen, đem bản thân chỉnh chu một phen, thẳng đến khi vẻ ngoài tỉ mỉ. Iven cũng mặc cho Ryan một bộ tây trang nhỏ, hai cha con liền xuất phát.
Lúc Iven đến đó, mới phát hiện số người tham gia phỏng vấn rất nhiều, y đếm sơ một chút, khoảng chừng năm mươi. Những thiên chi kiêu tử này đều tốt nghiệp từ trường tốt. Iven cũng là một học sinh xuất sắc, thế nhưng y tốt nghiệp đã quá lâu, rất nhiều ưu thế đều biến mất.
Nắm tay nhóc con, Iven rất nhanh kéo tới rất nhiều cái nhìn, có hiếu kỳ, cũng có cười nhạo. Bởi vì là người cạnh tranh, hơn nữa đều là ưu tú đến tự phụ , cho nên ngoại trừ vốn là bạn bè ra, có rất ít người nhã nhặn với nhau.
Nhóc con rất mẫn cảm, tuy nó không hiểu, thế nhưng cũng cảm thấy địch ý của người khác, nhất thời ưỡng ngực, theo thật sát bên người Iven.
"Là anh đi phỏng vấn, hay là nó đi phỏng vấn?" Thanh niên tóc hồng dùng ngón tay chỉ vào Iven, lại chỉ vào nhóc con, ra vẻ đùa giỡn.
Hành động như vậy là cực kỳ không lễ phép. Iven nhíu mày, nhóc con trực tiếp quay người sang, đưa mông về phía hắn.
Mọi người cười to.
Thanh niên tóc hồng tức giận mặt đỏ rần, thanh niên thiên phú xuất chúng, từ nhỏ đã được người xem trọng, lúc này chỉ cảm thấy trong lòng nộ khí đằng đằng.
"Arthur, cậu lớn chừng đó rồi, cư nhiên tính toán với một đứa nhỏ!"
Iven bế Ryan lên, mặt không thay đổi nhìn thanh niên. Rõ ràng là nam nhân lớn lên thập phần ôn hòa, trên mặt dường như mang theo sát khí, Arthur nhịn không được lui về sau nửa bước.
Bởi vì chuyện này, Iven không dám để Ryan một mình đứng ở phòng nghỉ, vì thế lúc phỏng vấn, Iven mang theo Ryan đi vào chung.
Đây là Iven lần đầu tiên thấy mặt thầy Aldrich, đó là một tiểu lão đầu hơi gầy, tóc đã trắng, trên mặt mang một gọng kính lớn, trong tay cầm một quyển sách. Aldrich nghe được tiếng bước chân mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt chậm rãi từ đảo qua bên người Iven, sau đó quét qua Ryan, hết thảy đều tựa hồ là động tác chậm chạm, sau đó trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Thằng nhóc nhà Gris, sao vẫn nhỏ như vậy?" Aldrich kinh ngạc nói.
Sau này Iven mới biết được trí nhớ của Aldrich đối với sinh hoạt rất kém. Tiểu lão đầu này ở phương diện chỉ đạo chiến đấu rất có thiên phú, dung lượng não lớn đến có thể đồng thời phân tích mấy nghìn động tác chiến đấu, thế nhưng đối với chuyện trong cuộc sống, mười lăm phút trước làm, có thể sau mười lăm phút liền quên.
Ánh mắt của Aldrich lần thứ hai rơi trên người Iven: "Thằng nhóc này sao không phải do Margaret dẫn theo?"
Iven rốt cuộc hiểu ý của Aldrich, Aldrich nhầm Ryan thành Corrine, điều này khiến Iven kinh hãi. Iven hít sâu một hơi, sau đó nói: "Thầy Aldrich, xin chào, ngài nhận lầm người, tôi là Iven · Winston, đây là con của tôi Ryan."
Aldrich gật đầu: "Thảo nào, ta đã nói làm sao sống mấy năm, vẫn còn nhỏ như vậy. Cậu đến phỏng vấn?"
Iven gật đầu. Aldrich đưa một đoạn video cho Iven, sau đó nắm tay Ryan đi qua một bên. Aldrich đưa tay vào trong ngực móc móc, đột nhiên lấy ra một hộp bánh bích quy, đưa cho Ryan. Ryan nhìn hắn một cái, sau đó nhận lấy. Lão đầu lại móc móc, sau đó móc ra một túi táo đưa cho Ryan. Ryan tò mò nhìn chằm chằm túi ở trong áo của Aldrich.
Iven xem video kia từ đầu tới cuối hai lần, lúc ngẩng đầu lên, trong lòng Ryan đã chất đầy đồ ăn vặt.
"Nhóc con nhà Gris, ta nhớ kỹ nhóc thích ăn kẹo này nhất a!" Aldrich còn đang mò.
"Thầy Aldrich, tôi đã xem xong video rồi." Iven nói.
Aldrich rốt cục ngừng mò đồ ăn vặt, trong nháy tựa hồ thay đổi thành người khác, cả người trở nên nghiêm túc: "Nói cho ta biết, cậu thấy gì."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]