Chương trước
Chương sau
Corrine lại mơ. Cảnh trong mơ chính là mấy năm trước, khi đó Iven chưa rời đi. Trong mơ tất cả đều rất mơ hồ, ánh mặt trời soi sáng khiến mọi thứ đều tựa hồ biến thành màu xám trắng, hoa tử la lan bên cửa sổ đã nở rộ, trong phòng tựa hồ đầy mùi hương nhàn nhạt thơm ngát. Corrine không nhìn thấy Iven, thế nhưng hắn biết y vẫn ở đây. Trong nhà được dọn dẹp ngăn nắp, trong tủ treo tây trang và quân trang được treo cách xa nhau theo màu, máy pha cà phê vẫn đang chạy. Corrine ngồi trên ghế sa lon, khuôn mặt nhàn tản, nhưng mà dần dần, Corrine bắt đầu phiền muộn.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mi tâm của Corrine dần dần nhíu lại. Trong phòng tắm tựa hồ có tiếng nước vang lên, Corrine đứng dậy, đi đến.

—— mở cánh cửa kia.

Trong lòng có một thanh âm vang lên. Phía sau cánh cửa kia tựa hồ cất giấu thứ gì rất quan trọng, rất thần bí. Trong lòng Corrine trống vắng, chỉ cần đẩy ra cánh cửa kia, liền có thể tìm được thứ hắn muốn. Thế nhưng, Corrine trong lòng lại nổi lên một trận kinh hoàng, nếu như đẩy ra, sẽ không có gì cả sao? Lúc đẩy cửa ra dục vọng càng ngày càng mãnh liệt, Corrine rốt cục vươn tay, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa kia...

Lúc mở mắt ra, ánh dương quang đã rất mãnh liệt. Từ trong mơ giật mình tỉnh giấc, Cảm giác trống vắng trong lòng Corrine càng thêm rõ ràng, lông mi anh tuấn vo thành một nắm. Sắc mặt của hắn cũng không dễ nhìn, trên khuôn mặt anh tuấn phủ một tầng âm u, khiến người không khỏi sợ hãi.

"Tướng quân Corrine, tuyển chọn buổi chiều nửa giờ sau sẽ bắt đầu." Quan tùy hành thận trọng nói. Mặc dù chỉ là nghỉ trưa, trời biết Corrine lúc rời giường dễ bực cỡ nào, nếu vận khí không tốt, có thể bị Corrine đập đầu. Quan tùy hành che đầu, tùy thời chuẩn bị chạy trốn.

Corrine chậm rãi ngẩng đầu, mặt không thay đổi nhìn quan tùy hành. Quan tùy hành bị hắn nhìn phát run lên. Tâm tình của Corrine tuy thập phần ác liệt, nhưng lại không nổi giận. Đầu của hắn bắt đầu chậm rãi chuyển động. Đại học Wriston thành Klims được chọn làm nơi tuyển chọn, trường đại học này nằm ở trấn Johan, từ quy mô đến lịch sử, cũng là trường đại học đứng đầu trong các trường ở Klims. Corrine không nghĩ qua ở trong trường này sẽ có thu hoạch, biểu hiện của các học sinh lúc sáng khắc sâu vào quan điểm của Corrine, những học sinh này, tư chất bình thường, trình độ không không đủ để tiến vào trung tâm chỉ huy quân hàng đầu đế quốc.

Nửa canh giờ sau, Corrine mặc quân trang màu xanh biếc, trên đầu mang mũ giáp, đứng trong phòng điều khiển, cả người đều toát ra khí chất lạnh thấu xương. Phương thức tuyển chọn lần này chính là chiến đấu, đối thủ là cơ giáp ảo, mạnh yếu thế nào là do Corrine đặt ra. Đầu tiên Corrine tiến vào sân ảo, Herlius toàn thân đều là xám bạc, mang vẻ lãnh cảm mà tràn ngập sức mạnh.

Corrine điều khiển Herlius tiến đến chỗ cao nhất trong sân ảo, chỗ này vốn là một góc chết trong sân ảo, không có cơ giáp nào có thể lên đây. Thế nhưng Corrine và Herlius dựa vào kỹ xảo và phối hợp để lên, tầm nhìn chỗ này cực kỳ tốt, toàn bộ sân ảo đều có thể thấy rõ.

Người khiêu chiến lục tục tiến vào sân, cơ giáp ảo đợi thời cơ tốt nhất để bắt đầu công kích. Đối với cơ giáp ảo, một số quan tuyển chọn sẽ cố ý đặt số liệu ở mức thấp nhất, sau một hồi lâu quan sát khả năng phản ứng và cường độ sức mạnh của học sinh. Corrine lựa chọn phương thức này có vẻ có chút hơi thô bạo, hắn đặt số liệu mức cực hạn, thắng thì đi qua, thua thì loại. Thắng bại là biểu hiện trực quan nhất của năng lực.

Người khiêu chiến thứ nhất tiến vào sân ảo, điều khiển cơ giáp nhảy, đánh, tránh khỏi công kích của cơ giáp ảo vòng thứ nhất, kế tiếp, người khiêu chiến bắt đầu tiến công, đạn sáng rơi trên cơ giáp cứng rắn, mảnh kim loại bay đầy trời, động tác của người khiêu chiến cũng không linh mẫn, cơ hồ bị cơ giáp ảo đánh mạnh, ném ra ngoài chiến trường.

Người khiêu chiến thứ nhất thất bại, kế tiếp là người thứ hai, biểu hiện như người trước, không hề kiên trì đến mười phút, liền bị cơ giáp ảo đánh bại. Người thứ ba... Người thứ tư...

Cứ như trải qua, mắt Corrine hơi nheo lại, hắn thậm chí quên mất người trước mặt là người thứ mấy. Corrine ngáp một cái, hắn nghĩ có thể ở trong phòng điều khiển quan sát vẫn dễ chịu hơn một chút.

Nhìn cơ giáp ảo đem người không biết thứ mấy ném ra khỏi chiến trường, Corrine đột nhiên mở to hai mắt nhìn, vì người khiêu chiến đột nhiên tránh khỏi sự kìm hãm của cơ giáp ảo, nhảy tới phía sau cơ giáp ảo. Cú nhảy có chút bất ngờ, thế nhưng động tác cũng không tính là khó, khiến Corrine kinh ngạc chính là, vị trí người khiêu chiến rơi xuống vừa đúng là góc chết của cơ giáp ảo.

Corrine nhất thời lên tinh thần, hai mắt nhìn chằm chằm vào người khiêu chiến, không bỏ qua bất cứ động tác nào của người khiêu chiến. Người khiêu chiến vẫn không nhúc nhích đứng ở đó chỗ, như tượng đá. Lúc cơ giáp ảo xoay người, người khiêu chiến đột nhiên bắt đầu tiến công, sức mạnh của người khiêu chiến cực kỳ cường đại, trực tiếp nâng một chân của cơ giáp ảo lên, lật ngược nó!

Cơ giáp ảo rơi ra bên ngoài sân, người khiêu chiến cư nhiên thắng lợi!

Trong phòng điều khiển cũng điên rồi, một nhân viên công tác ở một bên xem cuộc chiến nhất thời hoan hô lên! Hôm nay là ngày cuối cùng, học sinh có hy vọng nhất của nhà trường hôm qua đã bị loại, bọn họ vốn đã từ bỏ, không nghĩ tới bây giờ lại có người đánh bại cơ giáp ảo!

"Eric, là người khiêu chiến số bao nhiêu, mau nhìn xem!"

"Là số 48, người khiêu chiến số 48!"

"Ác, để cho tôi tới nhìn, đây tột cùng là người dũng cảm nào!"

"Trời ạ, chính là học sinh năm nhất, Roy · Klien! Đây không phải là cái tên cuồng phá đồ sao? !"

Trong phòng điều khiển, liên tiếp phát ra tiếng kinh hô cảm thán.

Roy là người khiêu chiến cuối cùng, có thể tham gia khiêu chiến đều là học sinh xuất sắc khoa cơ giáp của Wriston, mà Roy, là do nhà trường muốn để cho Roy tự thôi học, mà đưa cậu an bài vào. Ai cũng không nghĩ tới đối Roy không thể điều khiển cơ giáp chỉ có sức mạnh lại có thể được chọn.

Corrine rời khỏi sân ảo, ánh mắt liền ở trong phòng điều khiển tìm tòi: "Người khiêu chiến vừa rồi đâu?"

Một thiếu niên bị đẩy tới trước mặt Corrine, trên mặt thiếu niên có vẻ kích động không kiềm chế được, trong đôi mắt đen lóe sáng lên, nhìn thấy Corrine hầu như không kiềm nén được muốn thét chói tai.

"Chúc mừng cậu được trung tâm chỉ huy quân sự hàng đầu đế quốc lựa chọn." Corrine tháo bao tay xuống, hướng phía Roy đưa tay phải ra.

"Tướng quân Corrine!"

Roy chưa từng vui vẻ như vậy, cậu cư nhiên thực sự làm được rồi! Cậu đánh bại đối thủ, được trung tâm chỉ huy quân sư hàng đầu đế quốc chọn! Hơn nữa hiện tại thần tượng của cậu còn đứng ở trước mặt nói chuyện với cậu! Cậu gần như vui vẻ muốn nhảy lên! Roy không cùng Corrine bắt tay, mà là trực tiếp cho Corrine một cái ôm thật to.

Bị thiếu niên so với chính mình thấp hơn chút ôm, trên khuôn mặt anh tuấn của Corrine lộ ra một nụ cười, thân sĩ ôm ngược thiếu niên.

Tiếp đó, tướng quân Corrine và người chiến thắng dũng cảm của đại học Wriston nói chuyện riêng.

Ở trước mặt thần tượng, Roy có vẻ hết sức kích động, hưng phấn mà nói rất nhiều chuyện. Gia đình của cậu, ước mơ của cậu, còn có người thầy mang đến hy vọng trong lúc cậu rơi vào tuyệt cảnh.

Trên mặt của Corrine vẫn mang vẻ thân sĩ lễ phép cười, nghe thiếu niên lải nhải không ngừng.

"Góc độ cậu chọn vừa nãy rất tinh chuẩn." Corrine khích lệ nói.

"Đó là đương nhiên, mỗi cơ giáp đều sẽ có một điểm mù, trong video của thầy có giải thích kỹ điểm này." Roy đắc ý nói, "Tướng quân Corrine, tôi là Roy Klien, học sinh năm nhất đại học Wriston, ngài là thần tượng của tôi!"

"Xin chào, Roy, thầy của cậu là Collin sao?" Hai ngày trước, Corrine gặp toàn bộ giáo viên dạy chiến đấu cơ giáp các năm của đại học Wriston, hắn nhớ rõ phụ trách năm nhất gọi là Collin, là một người trung niên có chút tròn trịa.

"Gã sẽ không dạy tôi!" Roy hừ một tiếng, "Thầy của tôi rất lợi hại !"

Thiếu niên nói là 'của tôi', tự như vị thầy giáo kia chỉ thuộc về một mình cậu, đồng thời trên mặt mang vẻ đắc ý và kiêu ngạo, trong miệng cậu người thầy kia cũng không phải là giáo viên chuyên nghiệp của khoa cơ giáp, bởi vậy mà có vẻ thần bí hơn. Corrine đột nhiên có chút ngạc nhiên.

"Điểm mù của cơ giáp, tất cả mọi người biết, thế nhưng muốn tìm được cũng rất khó. Nhìn ra được, vị thầy giáo kia của cậu quả thực rất lợi hại."

Nghe xong lời của Corrine, Roy nghĩ so với khích lệ mình thì hài lòng hơn.

"Thầy Iven chính là tốt nghiệp Cyperlise, so với cái lão già Colline kia lợi hại hơn." Roy nói.

"Iven?" Ngày đó lúc ở sân bay, Corrine cũng nghe được cái tên này. Toàn bộ đế quốc gọi là Iven có vô số người, người mà hắn biết sau khi biến mất năm năm trước, liền thực sự hoàn toàn không có tin tức. Iven, Cyperlise... Corrine đột nhiên cảm thấy một luồng khí nghẹn ở ngực, cả người đều trở nên có chút phiền muộn.

Corrine hít sâu một hơi, đem phiền muộn này đè xuống, thế nhưng sắc mặt lại không thế nào dễ nhìn.

"Thầy của cậu... Y tên đầy đủ tên gì?" Corrine hỏi, tay phải theo bản năng nắm thành quyền.

"Thầy gọi là Iven · Winston, tướng quân Corrine, ngài muốn gặp y một lần sao?" Roy hỏi.

Iven · Winston.

Một khắc cái tên đó vang bên tai, Corrine đột nhiên cảm thấy có vật gì đó ở trong lòng rơi xuống, có vật gì đó đang từ dưới đất chui lên, trái tim đột nhiên đập kịch liệt.

Corrine đột nhiên nở nụ cười: "Được, sáng mai tôi vừa lúc rảnh rỗi."

—-¤—-
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.