Chương trước
Chương sau
Một cái đại thánh trì giống như bốc lên bùn đen sinh ra.
Trong cung điện thuần trắng không tỳ vết, thánh trì đen và thánh trì vàng đứng láng giềng, chỉnh thể không hợp nhau, giống như trên tờ giấy trắng rớt giọt mực nước, khiến thượng đế nhìn chốc lát liền chịu không nổi, ngón tay điểm một cái, lấp thánh trì màu đen lại.
Lucifiel dường như có thể nghe thấy tiếng kêu rên đến từ hắc thánh trì ở dưới sàn thủy tinh.
Bi ai.
Ai bảo hắc thánh trì đụng trúng chủ nhân là thượng đế.
Bút lông chim trong tay Lucifiel vòng một cái, viết trên sách Sáng Thế: “Ta cảm thấy sau khi phát sinh việc này, Jehovah không bài xích hắc ám như vậy nữa, vì sao y vẫn nhìn đồ vật màu đen không vừa mắt?”
Sách Sáng Thế cười gian trả lời: “Làm mình làm mẩy.”
Thần luôn cao cao tại thượng, sao lại triệt để buông xuống mặt mũi vì chuyện quang ám mất cân bằng được. Thay vì nói là không thể chịu đựng được hắc ám, không bằng nói là giãy sụa sắp chết khi tiếp nhận kết cục đã định trước.
Ánh mắt không chứa tình cảm của thượng đế lập tức phóng tới, “Sách Sáng Thế.”
Sách Sáng Thế xóa đi hàng chữ mới vừa viết.
Nó dùng giọng điệu uỷ thác viết cho Lucifiel, Lucifiel nhìn mà thiếu chút nữa bật cười, “Chủ nhân của ta liền nhờ điện hạ quan tâm nhiều hơn, điện hạ cũng không cần quá dung túng y, từ tính tình của thần mà nói, phút chốc là có khả năng hủy diệt cả thế giới!”
Đoạn sau, nó dứt khoát dùng cả lá gan để nói, kết cục sau khi nói xong chính là xuyên qua sàn nhà thủy tinh, tiếp xúc khoảng cách âm với hắc thánh trì một lần.
“A a a a a a a —— thật bẩn a a!”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng đại thánh đường.
Lucifiel tao nhã mang một chút ý cười, quả nhiên là vật hệt chủ nhân.
Lại nâng mắt nhìn thần trên ngự tọa, hắn không có gì bất ngờ mà phát hiện tâm tình đối phương tốt hơn một ít, sau đó hắn tốt bụng nhắc nhở: “Jehovah, nếu xử lý xong hắc thánh trì, chúng ta nên trở về địa ngục, hẳn không cần bao lâu, là ngài có thể xóa đi vết thương trên cánh tay rồi.”
Thượng đế: “…”
Một chút cũng không muốn đi, làm thế nào giờ?
Sau khi sinh ra suy nghĩ này, thượng đế nhìn Lucifiel dịu dàng mà kiên định, lời cự tuyệt gì cũng không nói ra được.
Ở đại thánh đường không đầy một ngày, thượng đế đã bị Lucifiel tha đến hạ giới.
Cái gọi là tha đến hạ giới cũng chỉ là hình dung, lần này bọn họ không đi đường ở cửa địa ngục, mà là xé mở không gian, trực tiếp đến tầng thứ chín địa ngục. Sau khi ác ma bắt đầu tín ngưỡng thượng đế, lực lượng thượng đế có thể phát huy ở địa ngục càng mạnh hơn, hoàn toàn không bị thuộc tính hạn chế.
Ác ma vương cấp làm cho mọi người đều biết chuyện thần linh phù hộ, còn nơi nơi châm ngòi thổi gió ở chỗ giao giới giữa địa ngục và thiên đường, muốn kích lên phản ứng của thiên đường.
Người cầm quyền thiên đường – Michael: “Ha hả.”
Không phải chỉ là thần đến địa ngục, không phải chỉ là thần phù hộ địa ngục thôi sao? Hắn ở thiên đường có sóng to gió lớn gì chưa từng trải qua, ngay cả chuyện Lucifiel và thần yêu đương cũng có thể tiếp nhận, những chuyện còn lại căn bản không đáng cho hắn kinh ngạc.
Michael đã sớm nhìn thấu chiêu trò của ác ma, vung bút lên, hạ mệnh lệnh: “Đám ác ma đó vờ ngớ ngẩn thì thôi, các ngươi đừng có vờ ngớ ngẩn theo.”
Thiên đường toàn quyền ủng hộ hành động của thượng đế và Lucifiel tại địa ngục.
Cái gì?
Việc này sẽ xâm hại ích lợi của thiên đường hả?
Ích lợi của thiên đường là cái gì, nơi này chỉ giữ gìn ích lợi của thần, huống chi trong đó còn có bóng dáng Lucifiel điện hạ, phân lượng của hai người gộp lại, đủ cho thiên sứ chín tầng trời tập thể cuồng nhiệt kính dâng mình.
Lực lượng tín ngưỡng vô cùng lớn.
Thiên sứ thể hiện ở phương diện đoàn kết nhất trí, ác ma thì thay đổi phương thức khác để truyền đạt ý nguyện của bọn họ với thần, chứng minh lớn nhất là vết thương trên cánh tay thượng đế đã nhạt dần.
Hắc ám không còn căm thù quang minh, tam giới đều có tín đồ của thần.
Loại thay đổi hàng thật giá thật này quan trọng hơn bất cứ điều gì, Lucifiel vui mừng không thôi. Chẳng sợ hắn tin tưởng vững chắc cách làm của mình không sai, nhưng trước khi thấy được kết quả, hắn cũng không có mười phần nắm chắc, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước, lần mò ra phương pháp xoay chuyển quang ám mất cân bằng.
Ba năm trôi qua, Lucifiel sắc bén bắt lấy cái tay muốn né tránh của thượng đế, thật cẩn thận kéo ống tay áo trắng noãn như mây ra, “Để ta nhìn xem —— ”
Cả người thượng đế không được tự nhiên.
Một vết thương nhỏ mà thôi, Luci luôn làm như trọng thương mà đối đãi.
Lucifiel cảm thấy mỹ mãn nhìn cánh tay trơn bóng, trên đó không còn bất cứ vết thương gì, đau khổ mà hắc ám để lại cho thần sáng thế triệt để biến mất.
“Jehovah, còn đau không?”
Để an tâm, Lucifiel hỏi lần nữa.
Thượng đế sờ sờ mái tóc vàng mềm mại của hắn, xúc cảm tốt hệt như nước chảy giữa ngón tay, “Không sao, không cần lo lắng vì chuyện này nữa.”
Dưới hành động của y Lucifiel không tiện ngẩng đầu, nhưng mà sau khi trở thành bạn lữ của thần, đối với hành động xem hắn như con nít mà đối đãi của thần, hắn xin miễn thứ cho kẻ bất tài. Cho nên khi thu liễm tốt cảm xúc, Lucifiel liền thoải mái mở miệng: “Ngài ban đêm cũng từng làm hành động giống vậy.”
Động tác của thượng đế ngừng lại, dường như không có việc gì nói: “Phải không?”
“Giống nhau như đúc.” Lucifiel cong khóe miệng, cảm giác vô hại đập vào mặt mà đến, “Ngài ban đêm chính là vuốt ve đầu Baal, khen hắn như vậy.”
Sắc mặt thượng đế như nuốt phải ruồi.
Baal? Ác ma không phù hợp thẩm mỹ quan kia hả?
Lucifiel thuận lợi thoát khỏi bàn tay trên đầu, đứng thẳng người, an ủi thượng đế bị đả kích. Kỳ thật thượng đế nên thấy may mắn, bình thường sách Sáng Thế đều ở đại thánh đường, thay thượng đế trông giữ thiên đường, không thì biểu tình như vậy có thể trở thành lịch sử đen tối cả đời đấy.
Thượng đế cảm thấy địa ngục quả thực có độc, không muốn ở thêm, “Luci, có thể trở về rồi.”
Lucifiel giống như kinh ngạc, “Vấn đề quang ám mất cân bằng giải quyết rồi sao?”
Thượng đế nghẹn lại, chậm rãi nói rằng: “Còn thiếu một chút…”
Thiếu chính là một chút mấu chốt nhất.
Lucifiel vô cùng hiểu y, ngay cả thượng đế cũng không thể không thừa nhận, mình ở trước mặt Luci cơ bản không có bí mật, vì thế Lucifiel hết sức ngay thẳng nói rằng: “Như vậy thì lại ở thêm một đoạn thời gian đi, ta tin tưởng ngài nhất định có thể giải quyết cái vấn đề khó khăn không nhỏ này!”
Lời này nói như đinh đóng cột!
Thượng đế khẽ nhếch môi, đôi mắt vàng kim vô thần nhìn Lucifiel.
Giống như đang nhìn một người khác.
Lucifiel ôm chầm lấy y, để y cảm nhận được sự ấm áp trong cuộc sống, “Ngài không cần nhìn ta như vậy, ta vẫn là Luci ngài yêu thích nhất.”
Thượng đế: không, ngươi đã thay đổi!
Trước kia Luci rất ít khi ngỗ nghịch y, lại càng không vì địa ngục!
Ăn sự buồn bực trên người Lucifiel, ban ngày thượng đế không nói chuyện với hắn nữa, lấy phương thức chiến tranh lạnh đắm chìm trong việc chú ý sự vận hành của thế giới. Hành vi của y bị hắc thượng đế ban đêm biết được, nhất thời hắc thượng đế chỉ ban đêm mới có thể xuất hiện khen Lucifiel, “Luci, không hổ là ngươi, thế mà còn có thể khắc chế y hơn cả hỗn độn hắc ám.”
Lucifiel không nhúc nhích, tính tình hắc thượng đế thay đổi thất thường, lúc vui vẻ mới có thể gọi biệt danh của hắn.
“Thần, ngài có đánh trống lảng thế nào nữa, cũng không thể chạy trốn chuyện quang ám cân bằng.” Hắn cầm lấy một tấm da dê tràn ngập danh sách ác ma, “Ác ma vương cấp đều đã buông căm thù với thần, sáu phần sinh linh địa ngục đang thay đổi cái nhìn với thần.”
Hắc thượng đế nghe giọng nói êm tai của hắn, ánh mắt xa xăm, dường như đang nhìn nơi xa xôi nào đó. Ở nơi đó, căn nguyên thế giới hiện ra hình thái vặn vẹo, ngoài rìa chỗ vốn nên hỏng mất, mơ hồ vỡ ra, nhưng không thể phủ nhận —— nó đang dần dần chữa trị.
Những thứ này là công lao mà Lucifiel cố gắng đổi lấy.
Hắc thượng đế nghĩ thầm rằng, nếu mình nói ra lời khen ngợi, khẳng định Lucifiel sẽ nói đây đều là công lao của thượng đế, y cũng chả thích nghe Lucifiel thổi phồng thượng đế.
Phải là phải, không phải là không phải.
Hắc thượng đế ân oán phân minh.
“Ngô sẽ dung hợp với y.” Hứng thú rã rời, hắc thượng đế nói ra phương án giải quyết quang ám mất cân bằng, “Đến lúc đó liền không còn mấy vấn đề này nữa.”
Khi Lucifiel nghe thấy chữ “dung hợp”, không nói thêm gì.
Hắc thượng đế chần chờ, hỏi: “Ngươi không có gì muốn nói sao?”
“Đây là quyết định của ngài và Jehovah.” Lucifiel nói ra lập trường của mình, không dùng bất cứ phương thức gì thúc đẩy hắc thượng đế tiến hành việc dung hợp, “Bất luận ngài lựa chọn cái gì, ta đều tôn trọng lựa chọn của ngài, đây là thế giới của ngài.”
Hắn không có tư cách quyết định hắc thượng đế đi hay ở, cho dù hắn đã từng kinh sợ hắc thượng đế.
Hắc thượng đế vì câu trả lời của hắn mà tản đi khói mù trong lòng.
Không có ai tình nguyện biến mất.
Y vẫn luôn cho rằng mình có ý nghĩa tồn tại, nhưng mà ý nghĩa đó, sau khi thượng đế không còn xem hắc ám là kẻ địch duy nhất nữa liền không còn sót lại chút gì.
“Ngô kế thừa một phần ý chí của hỗn độn hắc ám, lấy thân phận mặt hắc ám sinh ra…” Hắc thượng đế chậm rãi nói ra, “Thời gian lâu dài tới nay, ngô luôn là mặt hắc ám mà thượng đế không thừa nhận, sách Sáng Thế cũng thời khắc nhìn chằm chằm ngô, giống như ngô sẽ phá hư thế giới này vậy.”
Lucifiel nói rằng: “Ta biết, ngài không có.”
Hắc thượng đế không hối hận, vẫn luôn như hồ nước tĩnh mịch, “Ngô chưa bao giờ tổn thương thượng đế, y là bản thể của ngô, ngô làm sao có thể tổn thương y, nhưng cứ như vậy, ngô liền không có cách nào quán triệt ý chí của hắc ám, không thoát được sự khống chế của thượng đế.” Y giống như mệt mỏi, lưng tựa vào trên ghế, “Cho nên ngô đổi phương thức, ngô thời thời khắc khắc khơi mào cảm xúc mặt trái của y, lấy phương thức tranh đấu để cùng tồn tại với y.”
“Thứ y thích, ngô muốn cướp đoạt, thứ y chán ghét… cái này liền không tính vào trong đó, dưới đa số tình huống ngô cũng chán ghét.”
Lời hắc thượng đế nói rước lấy nụ cười của Lucifiel.
Hắc thượng đế không vui nhìn hắn, “Ngô không có ý lừa mình dối người, có thể thẳng thắn thành khẩn đối mặt nội tâm, đây là chỗ ngô lấy làm tự hào nhất.”
Lucifiel cảm thán, “Đúng vậy, lúc trước ngài cứ như vậy mà quả quyết bảo ta thị tẩm.”
Hắc thượng đế cự tuyệt đàm luận về lịch sử đen tối kia.
“Tóm lại, đối với việc tiếp tục làm thượng đế khó ở, ngô cũng không có chấp niệm gì.” Hắc thượng đế đúng lý hợp tình mà nói mình còn sống chính là để làm thượng đế khó ở, “Có thể nhìn thượng đế nắm mũi tán thành hắc ám, phù hộ địa ngục, việc này đã khiến ngô cảm nhận được sung sướng vô thượng.”
Lucifiel im lặng.
Quang minh và hắc ám phân cao thấp chính là một quyển sổ nợ rối mù!
Cố tình hắn không có cách nào nói việc này thực ấu trĩ, chiến hỏa của hai vị thần chỉ lan tràn đến chỗ hắn, đủ để nói lên hắc thượng đế đã khắc chế.
Hắc thượng đế nói chuyện trắng đêm, cuối cùng lại làm mới cảm nhận của Lucifiel.
“Trước khi ngô biến mất, ngươi có muốn thân tâm giao lưu với ngô một lần hay không.”
“… Không, ngài an tâm đi đi.”
“Ngươi thật sự là một thiên sứ vô lương tâm, ngô sủng ái ngươi như vậy, lại là một nửa thần sáng thế của ngươi, đầy mắt ngươi lại đều là thượng đế, không công bằng.”
Đối với sự bực tức của hắc thượng đế, Lucifiel uyển chuyển nói: “Ngài cũng nói ta là thiên sứ, thì đừng trông cậy ta ngoại tình.”
Sự trung trinh của thiên sứ tam giới đều biết.
Hắc thượng đế tiếc nuối thở dài, “Nếu có thể độc chiếm ngươi, nhìn ngươi biến thành Lucifer… thì thật tốt… ngươi màu đen, rất đẹp…”
Thần linh tóc bạc trên ngự tọa nhắm mắt, khép miệng, ngủ mất.
Lucifiel: “…”
Tức giận, nhưng vẫn phải giữ vững nụ cười.
Hết chương 163
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.