Thôi diễn lần này, lướt qua tiêu tán.
Hắc thượng đế cũng không cười nhạo y, mà là nói đúng trọng tâm: “Thần niệm của ngươi dao động quá lớn, nếu không chỉnh lại cảm xúc, giữ tâm tính người đứng xem mà thôi diễn, chỉ làm quá trình thôi diễn phạm sai lầm.”
Thượng đế trầm ngâm, “Vừa rồi là sai lầm sao?”
Hắc thượng đế tạt cho y một chậu nước lạnh, “Đừng giả ngốc, làm sao có thể là sai lầm!”
Thượng đế: “Câm miệng.”
Hắc thượng đế ghét bỏ nhìn y, nói không lại mình, chỉ biết dùng ngôn linh!
Nhưng mà lúc này, hắc thượng đế không có khuất phục dưới ngôn linh. Y ho khan một tiếng tại cổ họng, chống đỡ áp lực khủng bố từ ngôn linh, cứng rắn phun ra một câu: “Ngươi đừng tưởng rằng… ngôn linh… là vạn năng, ta vẫn có thể phá giải ngôn linh của ngươi…”
Thượng đế: “…”
Mặt hắc ám, cố gắng của ngươi đều dùng hết ở phương diện này sao?
Bọn họ liếc nhau, ghét bỏ nhau, sách Sáng Thế nhìn mà cười mệt. Nó run rẩy thân thể dưới lòng bàn tay thượng đế, lén vẽ lại hình ảnh hai vị thần linh vừa rồi.
[Có lẽ chờ đến một ngày nào đó trong tương lai, cái này sẽ trở thành vật kỷ niệm tốt nhất đi.] Sách Sáng Thế khó hiểu mà nghĩ.
Rồi sau đó, nó cảm thấy tiếc nuối, vì sao điện hạ không đến đại thánh đường chứ, nếu không sẽ có thể nhìn thấy bộ dạng thượng đế và mặt hắc ám cố tình gây sự với nhau, đây mới là bộ mặt thật của thần! Điện hạ, trước kia ngài đều bị thánh quang của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-thien-duong-deu-cho-rang-thu-truong-that-sung/1308165/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.