Trong mặt tinh thần, tâm tình thượng đế cũng cực kỳ không tốt.
Ngươi nói truyền tống ký ức thì thôi đi, vì cái gì nhất định phải chọn lúc này, một chút thời gian cũng không chờ nổi, làm hại Luci nhìn thấy loại hình ảnh đó.
Đọa thiên?
Y làm sao có thể vì một thánh tử mà đánh Luci vào địa ngục!
Thượng đế cho rằng Lucifiel vì tương lai này mà bi thương, kiên nhẫn giải thích: “Luci, ngô sẽ không làm ra loại chuyện này, cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc sáng tạo một thánh tử, hết thảy đều là tương lai hiện ra căn cứ vào trụ cột không có khả năng thực hiện, ngươi không cần lo lắng.”
Thần niệm của thượng đế là màu vàng kim, tràn ngập sắc thái quang minh, khi y hóa thành ảo ảnh trong đầu Lucifiel, giống như quanh thân phủ kín một tầng thánh quang nhợt nhạt.
Ngón tay y chạm vào má thiên sứ, trong giọng nói mang theo dịu dàng mà chính mình cũng không biết, thanh lãnh nói rằng: “Đừng khóc.”
Lucifiel khàn khàn nói: “Thần, ta không có yếu ớt như vậy.”
Mở mắt ra, con ngươi màu xanh lam lại trở nên sáng ngời.
Giống như ngôi sao sớm.
Lucifiel tiến lên một bước, ôm lấy ảo ảnh đó, đem linh hồn của mình đắm chìm trong thần niệm bao phủ. Cái loại ấm áp phát ra từ đáy lòng ấy tràn ra, giống như vô số năm trước, khi hắn chưa sinh ra, ở trong lòng bàn tay thượng đế hấp thu lực lượng, còn được đối phương tỉ mỉ che chở.
Trên đời này, chỉ có thần là khác biệt đối với hắn.
Lucifiel không quên lời trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-thien-duong-deu-cho-rang-thu-truong-that-sung/1308162/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.