Không hề ngoài ý muốn, Gabriel vào sổ đen trong lòng Lucifiel. Trong khoảng thời gian ngắn sẽ không tiêu trừ. Michael nhìn Gabriel ngồi trên xe ngựa, hồn nhiên không biết, nhịn không được sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên. Rất thảm! Lucifiel nói rằng: “Asha, bay về phía tinh linh tộc, ngươi từng đến đó.” Griffin màu trắng cầm đầu cao lớn nhất quay đầu lại, liếm một chút trên lòng bàn tay Lucifiel, khoan khoái dẫn dắt Griffin khác chạy vội ra cửa thiên quốc, cũng không cần đạp cầu thang đi xuống, chúng nó mở cánh ra, bay xuống không trung dưới nhân gian. Đối với diện tích không trung, xe ngựa chỉ là một chút bóng dáng nho nhỏ, nhưng mà đối với sinh linh sống ở trên mặt đất nhân gian, bọn họ nhìn thấy chính là thiên sứ đến từ thiên đường. Dấu vết đến từ chỗ sâu trong linh hồn, làm cho bọn họ phá lệ sùng kính với thiên đường được thần phù hộ, hơn nữa thiên sứ rất ít khi hạ giới, ngẫu nhiên thoáng hiện bóng người, cũng đã đủ để khiến mọi người mơ màng không thôi. Dù thị lực có tốt nữa, thì bọn họ cũng chỉ có thể bóp cổ tay với xe ngựa bay về phía tinh linh tộc. Thấy không rõ mà! Đảo Phù Không ở vị trí tương đối cao, đệ tử long tộc nhìn thấy xe ngựa không ít, lập tức mỗi người đều giữ vững tinh thần. Một thanh niên long tộc biết nội tình trong đó nói rằng: “Hẳn là thiên sứ địa vị cao được mời, chúng ta cũng đi tham gia lễ mừng tinh linh tộc đi!” Một con rồng khác lười biếng đi ra khỏi long huyệt, biến thành một người nam nhân. “Tinh linh không chào đón long tộc chúng ta.” “Đi rồi lại nói.” “Đúng vậy, đúng vậy! Có bản lĩnh thì đuổi chúng ta ra khỏi cửa đi!” “Long vương bệ hạ và tinh linh vương không phải bằng hữu sao?” “Bọn họ trở mặt cũng không phải một hai lần.” Nhóm long tộc ồn ào cười ha ha, rất rõ ràng với quan hệ giữa hai tộc, chỉ là đùa giỡn lẫn nhau mà thôi. Ở nhân gian, long tộc và tinh linh tộc vẫn luôn là minh hữu và đối thủ cạnh tranh tốt nhất. Trước khi long tộc đến, xe ngựa sí thiên sứ trưởng đã chậm rãi từ không trung đáp xuống. Bốn Griffin màu trắng vừa xuất hiện, liền hạ thấp những sinh linh tọa kỵ tham gia lễ mừng khác. Asha lấy tư thế tao nhã những loài thú khác đều không có mà thu cánh lại, tứ chi mạnh mẽ hữu lực chấm đất, đạp đất không tiếng động hệt như mèo. Griffin nó dẫn theo đều tương đối dịu ngoan, để chủ nhân ngồi ở trên đó không cảm giác được bất cứ xóc nảy gì, khiến những kẻ khác ước ao chết. Nội tâm Michael lửa nóng hỏi: “Sau khi tiểu Griffin lớn lên, có thể đưa ta một con không?” Lucifiel cho hắn một ánh mắt hứng thú, “Vốn dĩ dựa theo lịch sử công tác của ngươi, ta quả thật có thể đưa tặng ngươi một con, nhưng mà —— cần ta nhắc nhở chuyện bản kiểm điểm của ngươi còn chưa có viết xong không?” Michael suy sụp. Không hề có động lực. Bảo hắn viết một trăm vạn chữ tiểu hoàng thư không thành vấn đề, bản kiểm điểm lại muốn mạng mà! Metatron che miệng cười, “Bản kiểm điểm, ta còn chưa từng xem qua bản kiểm điểm của Michael đâu.” Lucifiel nói rằng: “Đợi sau khi hắn viết xong, ta dùng ma pháp phục chế một phần cho ngươi.” Mắt Metatron sáng ngời, đáp: “Cám ơn điện hạ.” Gabriel cho Michael ánh mắt đồng tình, Michael bùng nổ. [ Ngươi sẽ xui xẻo như ta thôi! ] […? ] Gabriel không hiểu ra sao, không rõ vì sao Michael trừng nàng, Michael viết bản kiểm điểm, có quan hệ với nàng sao? Xe ngựa tiến vào thánh địa tinh linh tộc. Một trận cảm giác râm mát nhẹ nhàng khoan khoái đập vào mặt mà đến, mặt trời bị khu rừng rậm rạp ngăn trở, ánh nắng nhỏ vụn rơi ở trên người bọn họ. Chim chóc hót vang, côn trùng ở trong bụi cỏ líu ríu kêu, tạo ra thế giới rừng rậm sinh cơ bừng bừng. Lucifiel vươn ngón tay ra ngoài xe ngựa, một con chim liền hạ xuống, nghiêng đầu nhỏ nhìn hắn. “Chíp chíp —— ” Nó cảm giác được hơi thở thân thiết trên người Lucifiel. Lucifiel cười vuốt ve đầu nó, sau đó để cho nó đi. Metatron nhìn thấy cảnh này, không khỏi nói rằng: “Điện hạ vẫn luôn rất hấp dẫn động vật nhỏ.” “Không chỉ động vật nhỏ.” Michael lắm miệng một câu. Còn có thiên sứ, ác ma, tinh linh, rồng… vâng vâng, đếm không hết. Tinh linh tộc rất nhanh liền nghiệm chứng điểm này. Biết được sí thiên sứ trưởng sẽ đến, hai bên con đường xe ngựa hành tẩu lập tức có thêm một đống tinh linh ẩn nấp trên nhánh cây. Tầm mắt nóng bỏng phóng đến, Lucifiel và Metatron đều tựa như không phát giác, ngồi ở trong xe ngựa nhẹ giọng trò chuyện lịch sử tinh linh tộc, tuy rằng bọn họ không thường hạ giới, nhưng mà thứ nên hiểu biết thì đều sẽ hiểu biết một phần. Tiếng thét mơ hồ và tiếng hít không khí nối liền không dứt, Michael nghe mà xấu hổ, “Bọn họ tới nhiều lắm đi.” Lấy nhãn lực sí thiên sứ, đã sớm xem thấu nơi tinh linh ẩn nấp, chỉ thấy từng đôi mắt rậm rạp. Gabriel nghiêm trang chững chạc nịnh nọt, “Đây là mị lực của điện hạ.” Sau khi Lucifiel nghe được, mỉm cười. “Đa tạ khích lệ.” Lại là một trận tiếng thét phập phồng, các tinh linh học theo thiên sứ đều kêu “điện hạ!” “Lucifiel điện hạ!” Ngồi ở hiện trường lễ mừng, Atrios lạnh mặt từ đầu tới đuôi, hai tay ôm cánh tay, ngạch sức tinh linh tinh xảo đeo lên đầu, người ngoài còn tưởng rằng tinh linh vương quang minh là một mỹ nhân loại hình lạnh lùng. Chuyện lễ mừng chủ yếu do Adjaye chủ trì, hắn buồn cười nhìn thoáng qua Atrios, đi ra ngoài tiếp đãi thiên sứ đường xa mà đến. Còn chưa tới gần, lỗ tai hắn liền nghe thấy bên ngoài từng đợt hoan hô, theo đó mà đến chính là tiếng bánh xe ngựa, không cần cẩn thận phân biệt cũng biết các tộc nhân của hắn đang hoan hô sí thiên sứ trưởng đến. Xe ngựa dần dần tới gần… Ánh mắt đầu tiên của Adjaye liền nhìn thấy thiên sứ khiến Atrios oán niệm vô số năm ở trong đó. Ngôi sao sáng của thiên đường. Hắn khom lưng với Lucifiel, hành nửa lễ, thân thiết nói rằng: “Lucifiel điện hạ, hoan nghênh ngài đến.” Những tinh linh khác theo xe ngựa chạy tới đều kịp phản ứng, trăm miệng một lời. “Lucifiel điện hạ, hoan nghênh ngài đến!” Lucifiel từ trên xe ngựa đi xuống, trường bào màu trắng thanh lịch chấm đất, tóc vàng nhu thuận xõa trên đầu vai, ăn diện nhẹ nhàng phối hợp với khí chất trời sinh cao quý của thiên sứ, trong nháy mắt khiến các tinh linh nội tâm sôi trào. A a a a a a a a thật đẹp! Các tinh linh theo đuổi nét đẹp tự nhiên sắp vui vẻ đến điên rồi, mọi người đều là nghe tiếng tăm về Lucifiel đã lâu, nhưng chân chính gặp qua còn quả thật không nhiều lắm. Thọ mệnh tinh linh khoảng vạn tuổi, rất nhiều tinh linh cả đời cũng chưa từng thấy qua sí thiên sứ trưởng một lần! Adjaye chính diện nhìn Lucifiel, ánh mắt cũng có chút thất thần. Trong lòng hắn toát ra một câu. [ Làm sao Atrios thắng được đối phương? ] Sau đó Adjaye đứng thẳng thân thể, lấy thân phận tinh linh vương chào hỏi vài vị sí thiên sứ khác, “Hoan nghênh đến tinh linh tộc, Metatron điện hạ, Michael điện hạ, Gabriel điện hạ.” Các tinh linh lại là một trận tim như nở hoa, vài vị điện hạ đều không thua gì tinh linh vương quang minh điện hạ! Đương nhiên, dễ nhìn nhất vẫn là Lucifiel điện hạ! Lễ mừng cử hành ở thánh địa, sinh linh các tộc đến tham gia cũng nối liền không dứt. Cũng không biết từ nơi nào để lộ tiếng gió, dẫn đến mọi người đều biết Lucifiel đã đến tinh linh tộc, vài tên không có thiệp mời cũng mặt dày mày dạn muốn vào. Chẳng hạn như: long tộc. Long vương Ulysses cười ha hả tiến vào thánh địa, chen mấy tộc nhân chắn ở cửa muốn có danh ngạch tham gia lễ mừng ra. “Adjaye, ngươi cũng quá keo kiệt, chỉ cho long tộc mấy tấm thiệp mời như vậy.” “Đây cũng không phải là ta quyết định.” Adjaye cười lắc lắc đầu, bán đứng cái tên nào đó ra. Ulysses chậc lưỡi, “Không phải ta chỉ uống mấy bầu rượu ngon của Atrios thôi sao? Mang thù như vậy.” Adjaye nghênh đón hết các khách khứa quan trọng, liền mang theo Ulysses đi vào bên trong, “Ngươi tự giải quyết riêng với Atrios đi, ta nói cho ngươi biết trước một tiếng, Lucifiel điện hạ và Metatron điện hạ cũng tới, ngươi và tộc nhân của ngươi chú ý một chút, chọc ra chuyện gì liền chớ trách tinh linh tộc chúng ta không giúp các ngươi.” Trên gương mặt tuấn mỹ của Ulysses nở ra ý cười xán lạn, “Mở rộng tầm mắt mà.” Thanh niên long tộc khác đều tim như nở hoa. Ulysses quay đầu liếc nhìn bọn họ một cái, “Chú ý một chút, nhóm rồng nhỏ, đôi mắt thần của bọn họ rất mẫn cảm, đừng nhìn chỗ không nên nhìn, quá rõ ràng cũng không được.” Adjaye dở khóc dở cười nói rằng: “Ngươi đang giáo dục cái gì vậy!” Ulysses đúng lý hợp tình, “Làm cho bọn nó hiểu lễ phép.” Phía sau một mảnh tiếng cười. Bước chân long hành hổ bộ của hắn ta cũng thu liễm một ít, lấy ra tư thế đi dạo phố ở thiên đường, tràn ngập phong độ đi về phía nơi náo nhiệt nhất của lễ mừng. Xuyên qua rừng rậm đại thụ, phía trước xuất hiện một khoảng đất trống lớn, bùn đất dưới mặt đất đều bao trùm một tầng cát đá sáng lấp lánh, lại trải da thú mềm mại trên cát đá. Đã có hơn mười tinh linh xinh đẹp như hoa đang biểu diễn ca múa, bọn họ mặc quần áo mát mẻ, mỗi sợi tóc đều tỉ mỉ bện, hoa tươi và dây leo xen lẫn cùng với sợi tóc, xinh đẹp mà đủ đặc sắc. Một ít tinh linh khác xuyên qua giữa bàn ghế, dáng người uyển chuyển, chỉ bóng dáng thôi đã hấp dẫn người. Bọn họ vốn nên câu đi hồn thanh niên long tộc, nhưng mà trên thực tế ở đây không có một ai nhìn về phía tinh linh. Họ đều nhìn lên trên bậc thang, sí thiên sứ trưởng ngồi ở bên cạnh tinh linh vương quang minh. Lucifiel! Hắn ngồi ngay ngắn trên tọa ỷ thuần trắng, dáng người tao nhã, cao quý uy nghi. Lucifiel chú ý tới Ulysses đã đến, nhìn sang bên kia, lộ ra mỉm cười. Hắn giống như quân chủ ánh sáng, lại như ngôi sao mai, chỉ cần nhìn chăm chú vào hắn, liền giống như cảm thấy hắc ám thế gian đều bị một đôi tay hủy diệt. Ulysses cũng ngẩn người, tìm về trạng thái, sải bước đi lên bậc thang. Hắn ta khom lưng xuống dưới tầm mắt của vạn chúng, cười nói: “Lucifiel điện hạ, đây là lễ vật ta đặc biệt mang cho ngài.” Lòng bàn tay biến đổi, liền biến ra một bó hoa tươi mềm mại ướt át. Thanh niên long tộc dưới bậc thang đều trợn mắt há mồm, trước khi đến tinh linh tộc, bọn họ cũng không biết trong số thiên sứ tới đây có Lucifiel, Ulysses bệ hạ cũng vậy, nhưng mà bọn họ thật không ngờ bệ hạ vô sỉ đến thế! “Không cần đa lễ.” Lucifiel nhìn hành động ngả ngớn của hắn ta, không có tiếp nhận hoa, mỉm cười cự tuyệt. Ulysses hơi cảm thấy thất vọng, sau đó liền tùy tay cắm hoa vào bình hoa bài trí ở một bên, mà hoa ở trong bình hoa trước đó, thì bị hắn ta kéo ra, tùy tay ném đi. Atrios mặt không đổi sắc nhìn về phía bạn tốt của mình. [ Vô sỉ, thứ ngươi đưa chính là hoa của tinh linh tộc! ] [ Ha ha. ] Ulysses nhe răng mỉm cười với Atrios, ngồi xuống vị trí vài bước ở ngoài. Trật tự chỗ ngồi vốn là lấy Atrios làm chủ, nhưng mà lễ mừng lần này có thêm sí thiên sứ trưởng, không thể không đặt thêm chỗ ngồi ngang hàng. Lucifiel ngồi ở bên tay trái Atrios, bên tay phải Atrios lại là Adjaye. Có Lucifiel ở đây, vạn vật phát sáng, đồng dạng cũng vạn vật thất sắc. Đừng nói là tinh linh vương Adjaye, cho dù là tinh linh vương quang minh Atrios thanh danh vang dội ở nhân gian cũng dung nhan ảm đạm xuống. Nội tâm Atrios điên cuồng cắn răng. Ngươi cố ý! Lucifiel cầm lấy rượu trái cây tinh linh tộc cung cấp, nhẹ nhàng nhấp một cái, “Atrios, không uống sao?” Atrios cứng ngắc cầm lấy một ly. Lucifiel cười thực thân thiết với hắn ta, con ngươi màu xanh lam chất chứa ánh sáng, khóe môi nhướn lên, giống như đối mặt tiểu thiên sứ nghịch ngợm, “Trên lễ mừng vui vẻ, nghiêm mặt cũng không tốt, ngươi nói có đúng hay không?” “…Đúng.” Atrios ấm ức muốn khóc, cười không nổi mà! Nhìn thấy thủ trưởng công khai ức hiếp tinh linh vương quang minh ở tinh linh tộc như vậy, nội tâm Michael cười bể bụng, ai bảo ngươi năm lần bảy lượt nhằm vào điện hạ, điện hạ vừa rảnh là có thể tùy tay hồi báo ngươi rồi. Hành động của Lucifiel không chỉ rơi vào trong mắt thiên sứ, còn khiến thượng đế trong đại thánh đường vừa vặn nhìn thấy. Thượng đế khẽ cười không thể nhận ra. Rất ít khi nhìn thấy bộ dạng Luci nhẹ nhàng như vậy. Sách Sáng Thế bỗng nhiên nói rằng: “Thượng đế, ngài muốn đến tinh linh tộc giải sầu hay không.” Thượng đế đáp: “Không cần.” Sách Sáng Thế không biết phải nói cái gì nhìn y, những lời này thật quen tai, điện hạ chính là bị ngài dạy thành như vậy đó!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]