Thời buổi này ai mà chưa bị nước ngọt có gas phun vào người, vậy mà Lục Hoang Chi còn muốn anh giặt quần áo giúp cậu ta. Sao cậu ta dám vậy chứ?
Đào Kiều Sanh căn cứ theo nguyên tắc công bằng, nói với anh: “Bé con, bộ đồ này cậu thực sự nên giặt.”
“Hai người các cậu…” Triệu Dã Tức nhìn Đào Kiều Sanh, rồi lại nhìn Lục Hoang Chi, “Nhân lúc tôi không có mặt đã thực hiện giao dịch mập mờ gì à?”
Đào Kiều Sanh nhìn Triệu Dã Tức bằng ánh mặt một lời khó nói hết: “Người nào đó làm chuyện xấu giấu đầu lòi đuôi, còn bị người ta nắm thóp.”
Triệu Dã Tức cứng đờ, bày ra vẻ mặt vô tội: “Tớ không biết cậu đang nói gì.”
Đào Kiều Sanh cho rằng Lục Hoang Chi sẽ đấm lên mặt Triệu Dã Tức luôn, nhưng không nghĩ tới cậu ta thế mà lại rất thoải mái.
“Tôi đi thay quần áo” Lục Hoang Chi nói “Lát nữa sẽ về.”
Lục Hoang Chi đi rồi, Triệu Dã Tức vội hỏi Đào Kiều Sanh: “Lời cậu nói vừa nãy là có ý gì?”
Đào Kiều Sanh bật lửa nồi lẩu, nói: “Thôi, một kẻ nguyện đánh một kẻ nguyện chịu, cậu coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi.”
Triệu Dã Tức bực bội nói: “Hy vọng rằng có thể ra thêm một luật lệ, treo mấy loại nói chuyện một nửa như cậu lên đánh.”
Muốn ăn một cái lẩu thật ngon, thì tinh hoa đều nằm ở chén nước chấm. Triệu Dã Tức tỉ mỉ pha một chén nhỏ nước chấm, nếm một miếng, nhíu mày nói: “Lỡ tay, cho nhiều muối rồi.”
Lục Hoang Chi đẩy chén của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-the-gioi-dong-thoi-phan-hoa/266025/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.