Mỗi buổi sáng khi Tống Nghiên thức dậy, hai chân đều nhịn không được mà run lên.
Toang, thật sự là quá toang rồi, nhưng đồng thời......
Cũng quá sảng khoái luôn á.
Không biết có phải cậu đột nhiên chủ động đã đốt cháy sự cầm thú của Lục Trăn hay không, mà lần sau so với lần trước càng trầm trọng hơn.
Bàn làm việc, phòng tắm, sô pha, nhà bếp, cửa sổ sát đất......
Mỗi góc đều phủ đầy dấu vết chạy bộ của bọn họ.
Người nào đó ăn uống no đủ, tâm tình rất tốt, đối với cậu lại càng ngoan ngoãn phục tùng hơn.
Tống Nghiên cảm thấy cuộc sống mấy ngày nay thật là quá hạnh phúc và sung sướng.
Càng khiến cho cậu vui vẻ chính là, trải qua nhiều ngày sa đọa, cậu chẳng những sướng lên mây, hơn nữa nguyên hình còn lớn hơn không ít, hiện tại cậu đã là một con Poodle 5 tháng tuổi!
Tác dụng phụ duy nhất chính là, bởi vì buổi tối quá mức mệt nhọc, ban ngày cậu đều trong trạng thái mơ màng sắp ngủ.
Hùng lão nhìn tiểu điện hạ tay nâng má, đôi mắt buồn ngủ xíu chút nữa là sụp xuống, tức khắc đau lòng muốn đòi mạng già, ôm lấy ngực: "Điện hạ, muốn tăng tu vi không phải một sớm một chiều là xong, để chữa trị 10% tu vi cũng phải mất mấy năm công phu tu luyện, ngài ngàn vạn lần đừng khiến bản thân mệt mỏi."
Đầu nhỏ của Tống Nghiên gục lên gục xuống, mơ mơ màng màng ừ hai tiếng, lúc phản ứng lại là ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm: "Không mất mấy năm đâu, Hùng lão. Tôi cảm giác được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-the-gioi-deu-vi-ta-ma-tranh-gianh-tinh-cam/1322244/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.