Vốn dĩ kế hoạch là 8 giờ ra ngoài, kết quả là sau một khoảng thời gian trì hoãn cọ tới cọ lui như vậy, tới 9 giờ mới miễn cưỡng đi ra ngoài.
Tống Nghiên đến bệnh viện, mang khẩu trang vào, gấp không chờ nổi nhìn về phía em bé đang nằm trong lồng nuôi dưỡng.
Nho nhỏ một đoàn, so với ảnh chụp thì lại nhỏ hơn nhiều, làn da cũng nhăn nhúm, nhìn qua vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Trái tim Tống Nghiên lập tức trở nên manh hóa.
Viên Uy mở miệng nói: "Mới vừa uống sữa xong là ngủ rồi, cậu cũng không biết đâu!"
Tiểu Linh nhẹ giọng quở trách hắn, "Anh nhỏ giọng một chút đi."
"Hắc hắc!" Hắn nhanh chóng hạ thấp thanh âm, "Cậu cũng không biết đâu, tên nhóc con này tối hôm qua dằn vặt tôi đến thảm thương, không kịp uống sữa, đói đến mức khóc ré lên, tôi ở bên cạnh sốt ruột chết đi được, cả đêm cũng không nhắm mắt nổi."
Lời này nghe giống như oán giận, nhưng trên mặt là nụ cười tươi rói không cách nào che giấu được, chị dâu Tiểu Linh suy yếu nằm trên giường bệnh, nghe hắn nói như vậy, khuôn mắt tái nhợt cũng hiện ra một nụ cười nhẹ.
Tống Nghiên nhìn một nhà bọn họ hạnh phúc, trong lòng cũng vui vẻ vô cùng, càng vui sướng vây quanh em bé nhỏ giọng nói chuyện thì thầm, chờ đến lúc ra khỏi bệnh viện, cậu vẫn kích động như cũ, lôi kéo Lục Trăn hưng phấn thảo luận:
"Bàn tay của tiểu bảo bảo thật nhỏ nha, khuôn mặt hồng hồng, lông mi rất dài luôn ~"
"Thật xinh đẹp nha!"
"Quá đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-the-gioi-deu-vi-ta-ma-tranh-gianh-tinh-cam/1322230/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.