Nếu đã quyết định tới nhà Lục Trăn ăn cơm, lại để cho Lục Trăn phải xách một đống lớn nguyên liệu nấu ăn như vậy, thật quá ngượng ngùng.
Tống Nghiên vội vàng chủ động xin ra trận: "Để tôi để tôi! Anh nghỉ ngơi đi!"
Nói xong, vèo vèo mà bỏ những túi đồ ăn trong cốp xe vèo một cái túi lớn hơn, thế là những cái túi thiệt bự đã xuất hiện!
Tống Nghiên nhẹ nhàng xách những túi bự đó lên, ưỡn bộ ngực nhỏ nói: "Đi thôi."
Lục Trăn: "...... Không nặng sao?"
Tống Nghiên nhanh chóng lắc đầu: "Không nặng không nặng, một chút cũng không nặng! Đi đi đi, Cảng Vọng Thành ở gần đây rồi, máy trăm mét là tới, chúng ta đi qua đó thôi!"
Nói xong liền nhanh chóng xoay người đi như bay về phía trước.
Cứ như sợ Lục Trăn tới đoạt đồ của cậu vậy.
Lục Trăn âm thầm đi phía sau với một nụ cười nhẹ.
Lý đặc trợ nhìn tiểu khả ái Tống Nghiên đang xách trên tay mấy cái túi to túi nhỏ so với bản thân mình còn lớn hơn, lại nhìn Lục Trăn hai tay trống không nhàn nhã đi phía sau Tống Nghiên.
"......"
Hắn đau lòng không thôi.
Sao mà có thể để một thiếu niên đáng yêu xách nhiều đồ như vậy chứ!!
Ông chủ cũng quá, quá vô nhân tính!
Hiển nhiên, không chỉ mỗi mình hắn suy nghĩ như vậy......
Sau khi làm việc chăm chỉ cậu sẽ thoải mái mà cọ cơm, cho nên dọc đường đi Tống Nghiên xách đồ rất vui vẻ, nhưng mà, Lục Trăn lại không được tốt như vậy.
Bởi vì ánh mắt mọi người nhìn hắn giống như đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-the-gioi-deu-vi-ta-ma-tranh-gianh-tinh-cam/1322195/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.