Chương trước
Chương sau
Ngày thứ ba, sáu vị khách mời lại bị nhân viên công tác gọi dậy lúc 7 giờ sáng.

Phó Triết Nam là người đầu tiên xuống lầu, anh ta xuống lầu xong thì liếc nhìn bàn ăn, phát hiện trên bàn không có gì cả.

Phó Triết Nam mặt vô cảm, thu hồi ánh mắt, tỏ vẻ tui không để ý chút nào.

Thẩm Tĩnh là người thứ hai thức dậy thì không có bình tĩnh như vậy, cậu ta thở dài, nói với màn hình: "Tui có dự cảm tổ tiết mục lại định làm chút chuyện gợi đòn."

Còn lại bốn người cũng nhanh chóng xuống lầu, sáu người ngồi quanh bàn ăn trống rỗng với biểu tình khác nhau.

Thẩm Tĩnh chần chờ nói: "Chắc đạo diễn sẽ không bắt chúng ta nhịn cơm sáng đâu nhỉ?"

Cố Tử Mặc sờ bụng: "Dạ dày tui đang khóc rồi đây."

Giọng nói của đạo diễn đúng lúc vang lên: "Hôm nay chúng ta có một khách mời mới, bữa sáng đang ở trong tay người này, mọi người nhanh chóng tìm thấy khách mời là sẽ được ăn cơm.

Cố Tử Mặc tiếp lời rất nhanh, cậu ta nhấc khăn trải bàn lên chui vào, hỏi: "Khách mời của hôm nay ơi, cậu có đó không?"

Mọi người đều bị chọc cười.

Cố Tử Mặc nói xong cũng không đúng lên, mà lại cúi người xuống nhìn vào trong, Thẩm Tĩnh giật mình nói: "Khách mời ở bên trong thật hả?"

Bởi vì cách một tấm khăn trải bàn, giọng nói Cố Tử Mặc không được rõ lắm: "Không phải khách mời..."

Nói xong, Cố Tử Mặc chui ra ngoài, còn kéo theo một cái thùng giấy: "Tớ tìm được đồ ăn sáng rồi."

Thẩm Tĩnh: "........"

Làn đạn sắp cười điên rồi.

[Há há há đạo diễn ơi lúc giấu đồ ăn có thể nào đừng qua loa quá không?]

[Quỳ hỏi diện tích bóng ma tâm lý của khách mời mới]

[Cố Tử Mặc: Khách mời mới đã hết đất dụng võ, mau ngồi máy bay bay về thôi]

[Làm sao bây giờ, cứ nhìn đến Cố Tử Mặc là đầu tui vang vọng "Mê hotel~"]

Quý Mộ Ngôn do dự hỏi: "Vậy chúng ta còn cần tìm khách mời không?"

Tần Tư Dữ cũng bị loạt hành động này chọc cười, nói đùa: "Khách mời mau ra đây đi nào, cậu đã không còn "giá trị" gì với chúng tôi"

Năm sáu giây sau, cửa phòng kho mở ra, một người đàn ông có khuôn mặt tinh xảo, khí chất dịu dàng bước ra. Anh ta dở khóc dở cười nói: "Không ngờ đạo diễn lại là đồng đội heo"

Cố Tử Mặc cười không ngừng, nói đùa bảo: " Có cần tui thả thùng giấy quay lại xong rồi mình diễn lại cảnh này không?"

Khách mời cười: "Thôi, ăn sáng thôi, không ăn là đồ ăn nguội hết mất"

Quý Mộ Ngôn không biết người mới tới là ai, vừa ăn cơm sáng vừa nghe mọi người nói chuyện phiếm, cũng biết được một ít tin tức.

Khách quý mới tới tên Tống Vân Châu, là một diễn viên, đàn piano khá hay.

Biết vậy là đã đủ, Quý Mộ Ngôn tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Sợ Quý Mộ Ngôn bị nghẹn, Tần Tư Dữ rót một ly sữa bò cho cậu.

Tống Vân Châu yên lặng nhìn Quý Mộ Ngôn và Tần Tư Dữ, sau đó mới thu hồi ánh mắt.

《Trên cả mong đợi》có sáu vị trí khách mời cố định, vì để tham gia chương trình, anh ta phải hạ cát - xê xuống, coi như đi ghi hình không công, đạo diễn đã đồng ý với anh ta, nếu như số người ở phòng livestream của anh ta nhiều hơn số người trong phòng livestream của Quý Mộ Ngôn, kỳ tới anh ta sẽ trở thành khách mời cố định.

Anh ta ở trong cái giới này đã nhiều năm nhưng không nổi lên, lại tiếp tục thì người cũng già, nhưng kỹ thuật diễn của anh ta không xuất sắc, kịch bản tốt cũng không nhận được, mấy năm nay không có một kịch bản nào hot bùng nổ. Tuy rằng dựa vào hình tượng vương tử piano nên độ hot không giảm, nhưng anh ta là người có tham vọng, nhất định phải trở thành nam minh tinh, cho nên vị trí khách quý của 《Trên cả mong đợi》anh ta nhất định phải có được.

Tống Vân Châu vốn dĩ không thèm coi Quý Mộ Ngôn là một đối thủ, Quý Mộ Ngôn là người mới, cho dù lớn lên có đẹp mắt thì trong thời gian ngắn cũng không thể nào hút được nhiều fan hơn hắn, nhưng không biết Quý Mộ Ngôn có vận may gì, lại được ảnh đế Tần coi trọng, nương theo sức hot của ảnh đế Tần, Quý Mộ Ngôn cũng quét được một đợt nhân khí.

Phải tìm một cơ hội đánh bại Quý Mộ Ngôn mới được.

Trong suốt bữa ăn Tống Vân Châu không ngừng chọc cười mọi người, Quý Mộ Ngôn chỉ ngồi ngoan ăn cơm, dường như không để ý tới bất kỳ điều gì.

Ăn cơm xong, đạo diễn công bố nhiệm vụ của ngày hôm nay.

Có bài học xương máu từ hai ngày trước, tâm thái mọi người đã thư thả hơn nhiều, thậm chí còn trêu chọc cả đạo diễn.

Ôn Thiên Ngưng: "Đạo diễn, hôm nay có khách quý mới đến, để lưu lại ấn tượng tốt cho khách quý mới tới, đừng đào hố bọn này nữa, được không?"

"Đạo diễn, chú không sợ quay xong một mùa là mùa sau không ai dám tới nữa hả?" Cố Tử Mặc phụ họa.

Tống Vân Châu cũng cười cười: "Ban đầu tôi cũng tưởng tôi và đạo diễn cùng phe, cho tới khi tôi thấy ổng giấu đồ ăn sáng dưới bàn ăn"

Đạo diễn thấy mọi người trêu đùa nói giỡn đủ rồi mới nói: "Hôm nay tổ tiết mục sẽ không phát kinh phí, yêu cầu các vị khách mời tự kiếm tiền mua cơm trưa và cơm tối"

Cố Tử Mặc giật mình hỏi: "Một đồng cũng không cho?"

Đạo diễn gật đầu: "Không sai, một đồng cũng không cho"

Tần Tư Dữ hỏi: "Bọn tôi tự tìm việc? Làm gì cũng được?"

Đạo diễn gật đầu tiếp: "Chỉ cần là công việc trong trấn thì đều được"

Tần Tư Dữ nhướng mày, lần này có vẻ tổ tiết mục không đào hố ở nhiệm vụ ngoài trời, nhưng có đào hố hay không thì vẫn phải đợi tới lúc đi tìm việc mới biết được.

Thẩm Tĩnh nghe nói mặc kệ cơm trưa cơm tối thì định quay vào nhà ăn trộm cái bánh mỳ, ai ngờ đạo diễn cũng ác, đã khóa cửa nhà bếp lại.

Cố Tử Mặc sờ bụng: "Biết vậy đã ăn nhiều chút"

Thực ra sáu người bọn họ ăn không ít, ngay cả Ôn Thiên Ngưng ngày thường muốn giữ dáng cũng ăn không ít, đành chịu thôi, chương trình này dày vò khách mời lắm, ăn không no thì không làm nhiệm vụ nổi.

Chỉ có Tống Vân Châu mới tới nên ăn không nhiều.

Bảy người không hề nề hà mà ra cửa tìm việc, mãi đến lần thứ ba bị từ chối mới biết tổ tiết mục bẫy bọn họ ở đâu.

Nơi này là một trấn nhỏ, người không nhiều lắm, công việc cơ bản đã bão hòa, bọn họ hỏi vài nơi, một là người ta không thiếu người, hai là bọn họ làm không nổi.

Bọn họ không biết tiếng Pháp, công việc cần giao tiếp làm không nổi, một ít công việc như rửa chén, không tới vạn bất đắc dĩ, bọn họ cũng không muốn làm lắm.

Tần Tư Dữ thực ra cũng không có gánh nặng thần tượng gì, rửa chén thì rửa chén, nhưng đây chỉ là biện pháp cuối cùng, khi có thể tìm được công việc càng tốt hơn, bọn họ cũng không muốn rửa chén.

Mấy người ở trấn nhỏ đi suốt cả sáng cũng không tìm được công việc, đồ ăn buổi sáng đã tiêu hóa hết, đặc biệt là Tống Vân Châu, đã đói tới mức ngực dán vào lưng.

Quý Mộ Ngôn cũng không muốn rửa chén, đôi tay này của cậu phải cẩn thận che chở, tuy rằng không đến mức không chạm vào nước lạnh không rửa chén được, nhưng cố gắng tránh thì càng tốt.

Đoàn người lại tìm một giờ đồng hồ nữa, giữa trưa nắng lớn, Quý Mộ Ngôn bị nắng chiếu đã thấy hơi hoảng hốt.

Cả nhóm quyết định chia thành ba nhóm đi tìm, hẹn nhau một tiếng sau quay lại.

Kết quả vừa đi chưa xa, cameraman đã báo bên Cố Tử Mặc đã tìm được công việc.

Hai mắt Quý Mộ Ngôn sáng lên, cậu đã bị nắng chiếu đến mơ mơ màng màng, lại tiếp tục phơi nắng, cậu sẽ trở thành con cá khô.

Cameraman đưa bọn họ đi tìm Cố Tử Mặc.

Tới gần mới thấy mọi người đã tập hợp rồi, bọn họ đứng trước một quán ăn, Cố Tử Mặc đang vui vẻ nói cái gì.

Quý Mộ Ngôn đi qua, loáng thoáng nghe được "thông báo tuyển dụng người đánh đàn", cậu lập tức nói: "Tôi làm được"

Trước đây cậu không muốn nổi bật quá, nhưng hiện tại vừa đói vừa khát, còn phơi nắng đã lâu, gần như là buột miệng nói ra câu này.

Nói xong, cậu mới nhận ra bầu không khí có chút quỷ dị.

Mọi người hết nhìn cậu lại nhìn Tống Vân Châu, Quý Mộ Ngôn mới phản ứng lại, Tống Vân Châu cũng biết đàn piano, trước khi cậu tới, có lẽ người ta đã nhận việc rồi.

Chủ tiệm là một chú mập mạp, nghe vậy cũng hiểu ý, bèn dùng tiếng Anh nói: "Không thì hai vị tỉ thí, chú tuyển người đàn tốt hơn"

Tống Vân Châu đang lo không có cơ hội so bì để đánh bại Quý Mộ Ngôn thì có cơ hội từ trên trời rơi xuống, anh ta nhanh chóng đồng ý: "Tôi không sao hết"

Quý Mộ Ngôn liếc mắt nhìn Tống Vân Châu, gật đầu.

Tống Vân Châu tỏ vẻ ôn tồn lễ độ, trong lòng lại âm thầm vui sướng khi người gặp họa.

Quý Mộ Ngôn đúng là không có đầu óc, dám so piano với anh ta, không phải là anh ta quá tự tin, từ nhỏ anh ta đã được gọi là thiên tài piano, 16 tuổi đạt giải nhất cuộc thi piano, trực tiếp được tuyển thẳng vào học viện âm nhạc tối cao trong nước, năm đó cũng tốt nghiệp hạng ưu, tuy rằng mấy năm nay bận rộn công tác, không có thời gian luyện đàn, nhưng ký ức cơ bắp vẫn còn, cho dù trạng thái không tốt, đánh bại Quý Mộ Ngôn cũng chẳng có vấn đề gì.

Chủ tiệm hỏi: "Ai trước?"

Tống Vân Châu giành trước: "Tôi trước đi."

Anh ta muốn ra oai phủ đầu với Quý Mộ Ngôn, tốt nhất là khiến cậu biết khó mà lui, trực tiếp nhận thua, nếu còn muốn tỷ thí cũng được, dù sao người mất mặt cũng không phải anh ta.

Như thế, vị trí khách mời thường trú của kỳ sau nhất định sẽ là của anh ta.

Tống Vân Châu dường như đã thấy trước thắng lợi trước mắt, anh ta bước lên phía trước, tận hưởng cái nhìn chăm chú của mọi người, ưu nhã ngồi trước piano.

Cố Tử Mặc do dự nhìn Quý Mộ Ngôn, tuy rằng biểu tình của cậu bình tĩnh, không chút hoảng loạn nhưng cậu ta sợ Quý Mộ Ngôn không hiểu về Tống Vân Châu, cậu ta do dự vài giây, cuối cùng quyết định mạo hiểm đi tới trước mặt Quý Mộ Ngôn nhắc nhở đôi chút, nhưng cậu ta vừa mới động đậy, đã bị Phó Triết Nam kéo tay lại.

Phó Triết Nam biết Quý Mộ Ngôn là "bảo bối" mà Tần Tư Dữ nói, thấy Tần Tư Dữ bình chân như vại, Phó Triết Nam lắc đầu với Cố Tử Mặc.

Cố Tử Mặc sửng sốt, vừa định nói chuyện, tiếng piano đã vang lên.

Quý Mộ Ngôn vừa nghe là biết đấy là bản nhạc 'Điệu Waltz của Chopin cung La thứ'.

Tống Vân Châu cũng có trình độ, nửa trước tiếng đàn du dương, nửa sau tiếng đàn kịch liệt, hiệu quả sân khấu thì có, nghe thì có vẻ như rất lợi hại, nhưng bài này có thể coi như là một bài tương đối đơn giản.

Nhưng lúc kết thúc, Tống Vân Châu đàn sai một nốt, tuy rằng không ảnh hưởng tới tổng thể bản nhạc.

Đàn xong, Tống Vân Châu cúi chào trong tiếng vỗ tay hoan hô của mọi người, ưu nhã cao quý như vương tử.

Làn đạn điên cuồng nhảy.

[A a a a a a đây chính là cảm giác rung động sao! Tim tui đập thình thịch luôn]

[Trước đây tui không quan tâm Tống Vân Châu lắm, cảm thấy anh ta đóng phim dở, nhưng khi tui nhìn anh ta đàn piano, rốt cuộc cũng hiểu được tại sao có người gọi anh ta là vương tử]

[Á á á Tống Vân Châu của chúng ta hoàn toàn xứng đáng với danh xưng thiên tài piano, là người trẻ tuổi nhất trong nước]

[Emmm Tống Vân Châu đánh đàn giỏi, nhưng cái danh xưng người trẻ tuổi nhất trong nước thì hơi quá. Là một giáo viên dạy đàn piano hơn 10 năm, thầy biết lúc Tống Vân Châu ở thời kỳ đỉnh cao giỏi giang đến đâu, nhưng trình độ hiện tại kém xa lúc ấy, Tống Vân Châu có phải kiếm tiền quên luyện đàn rồi không?]

Câu này nói rất đúng.

Tống Vân Châu lâu lắm không luyện đàn, vốn anh ta cũng muốn tìm một bản nhạc nào đó thật hay để đè Quý Mộ Ngôn xuống nhưng vì đã lâu lắm không luyện nên ngượng tay, chỉ có thể biết khó mà lui chọn một bản nhạc nghe rất hào hùng nhưng thực ra cũng không khó lắm.

Như vậy đã là đủ rồi.

Tống Vân Châu hưởng thụ từng tiếng vỗ tay của mọi người, từ trên bục nhìn xuống Quý Mộ Ngôn, anh ta lấy ra kỹ thuật diễn đỉnh nhất của mình, biểu tình và ánh mắt khống chế thật tốt, không lộ ra vẻ thị uy, kiêu ngạo, ánh mắt thật ôn hòa thân thiện, như anh ta dự liệu, làn đạn lại điên cuồng nhảy.

[Á á á Tui yêu chớt cái khí chất ôn hòa ưu nhã này của Tống Vân Châu, đây mới là vương tử]

[Quý Mộ Ngôn đúng là không biết tự lượng sức, ha hả, dám so kè với Tống Vân Châu, muốn mất hết mặt mũi?]

[Ha ha ha ha so piano với Tống Vân Châu, đây là câu chuyện cười hay nhất năm nay tui từng nghe]

[Tuy rằng tui cũng nghĩ vậy, nhưng vẫn bảo lưu ý kiến, lần trước ảnh đế Tần lên livestream làm sáng tỏ trực tiếp, cho tui ấn tượng sâu sắc quá]

[The scaremonger, Are you raised in the barn? Ảnh đế Tần nói câu này quá là đẹp trai!!!]

Tống Vân Châu cười, nói cảm ơn với mọi người, quay đầu ôn hòa nói với Quý Mộ Ngôn: "Tới lượt cậu, Mộ Ngôn"

Quý Mộ Ngôn gật đầu, vừa định tiến lên đã nghe thấy Tần Tư Dữ gọi cậu lại.

Quý Mộ Ngôn ngẩng đầu nhìn Tần Tư Dữ.

Tần Tư Dữ cười nhẹ, dùng khẩu hình nói: "Cố lên, piano king của anh"

________________

Tác giả có lời muốn nói:

Quý Mộ Ngôn: "Gọi cha"

Tống Vân Châu: "......"

Editor có lời muốn nói:

Tác giả cứ nhầm mãi thôi, khách mời cố định là 6, thêm người mới vào là 7, tác giả cứ ghi 6 người quài.

Bản nhạc điệu Waltz của Chopin có nhiều bản lắm, cung La thứ cũng có 2 bản là số 3 và số 19, mọi người muốn nghe thì cứ search Điệu Waltz của Chopin là ra nha.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.