Chương trước
Chương sau
Thể chất cá Koi của Quý Mộ Ngôn lần nữa phát huy tác dụng, cậu chỉ thử một số duy nhất, két sắt đã mở rồi.

Khi tủ sắt mở có âm thanh "tít tít" vang lên, âm thanh ấy đánh thẳng vào tai bốn người còn lại, làm họ không biết phải phản ứng ra sao.

Giọng nói Cố Tử Mặc run rẩy: "Anh Tần, anh mua chuộc đạo diễn đúng không?"

Đạo diễn cũng không biết làm sao.

Nếu như ông được mua chuộc thì tốt rồi, vấn đề là ông không được một đồng nào cả!!

Đạo diễn cảm thấy mệt tâm, bây giờ người cần thuốc trợ tim không phải là Ôn Thiên Ngưng mà là ông mới đúng.

Hu hu!

"Nhìn anh có giống loại người đấy không hả?" Tần Tư Dữ cà lơ phất phơ dựa vào bàn, "Cậu quên mất là anh từng đạt huy chương vàng Olympic? Mấy phép tính toán này chỉ là chuyện cỏn con thôi."

[Đạo diễn: Sơ ý rồi!]

[AAAAA Tần Tư Dữ quá hoàn mỹ!]

[Tôi nhớ ra rồi! Tần Tư Dữ có huy chương vàng Olympic, rất nhạy cảm với các con số, còn học gảy bàn tính, mấy phép tính kiểu này không làm khó ổng được đâu.]

[!!! Đã phá án. Bảo sao trông Tần Tư Dữ thong dong đến thế.]

[555555 những điều này tôi không biết gì cả, tôi là quạt giả]

[Thể chất cá Koi + thiên tài toán học, hai người này tổ đội đúng là không chừa đường sống cho nhóm khác.]

Quý Mộ Ngôn ngẩng đầu nhìn Tần Tư Dữ, có chút hoảng hốt.

Lúc ấy anh Vũ nói về cuộc thi đấu, cũng là Olympic toán....

Tần Tư Dữ chú ý đến ánh mắt của Quý Mộ Ngôn, nhướng mày hài hước hỏi: "Sao vậy? Có phải là đang sùng bái anh không?"

Quý Mộ Ngôn không nhìn nữa, những ý nghĩ mới hình thành trong lòng lập tức tan thành mây khói.

Anh Vũ của cậu không phải loại người phóng đãng như vậy.

Quý Mộ Ngôn không đáp lời Tần Tư Dữ, từ trong két sắt lấy ra một cái điện thoại.

Điện thoại?

Quý Mộ Ngôn nhìn đạo diễn một cách hoài nghi.

Lúc này đạo diễn mới nói: "Trò chơi tiếp theo sẽ diễn ra tại nơi mọi người ở, trong điện thoại có file ghi âm hướng dẫn đi đến nơi đó, những người còn lại phải chơi trò chơi trên đường đi, thắng mới có chỉ dẫn, nhóm nào đến nơi đầu tiên sẽ có được quyền trợ giúp trong trò chơi tiếp theo."

Ôn Thiên Ngưng u oán nói: "Đạo diễn, làm vậy chẳng phải nhóm Tần Tư Dữ bọn họ thắng chắc rồi hay sao?"

"Đúng vậy, có cả nhắc nhở, sao mà thua được, chúng ta cứ từ từ đi tới đích thôi." Cố Tử Mặc phụ họa.

Đạo diễn cười, vẻ mặt cao thâm khó dò nói: "Cái này thì chưa chắc."

Quý Mộ Ngôn cũng cảm thấy nhất định sẽ có bẫy của đạo diễn, cậu mở nhỏ âm lượng, đặt điện thoại ngang tai lắng nghe.

File ghi âm bắt đầu phát ra âm thanh.

"Ngã rẽ thứ nhất đi về phía đông, ngã rẽ thứ hai đi về phía bắc, sau đó tiếp tục đi hướng đông rồi đi hướng bắc lại đi hướng bắc rồi đi hướng tây rồi đi hướng nam rẽ hướng đông lại rẽ hướng tây rồi rẽ hướng bắc lại đi hướng bắc rồi rẽ hướng tây đi tiếp hướng nam rẽ đông tay nam bắc."

Quý Mộ Ngôn:"?????"

Cậu trầm mặc hai giây, hướng về phía đạo diễn nói: "Đạo diễn, ông thật quá đáng."

Quý Mộ Ngôn tuổi còn nhỏ, lại rất đẹp trai, giọng nói có chút ấm ức, đến cả người da mặt dày như đạo diễn cũng không chịu nổi, khẽ ho khan bảo: "Thì... phải cho hai tổ còn lại cơ hội nữa mà."

Tần Tư Dữ lấy điện thoại nghe ghi âm, nghe xong thì tức đến mức bật cười: "Đạo diễn, tôi thấy ông đang chân thành chọc tức bạn nhỏ nhà tôi thì có."

Đạn mạc lập tức điên cuồng.

[Aaaaaaaaa bạn nhỏ nhà tôi, cái xưng hô này phạm quy quá rồi!!]

[Aaaaaaaa tôi có thể, chân trước chân sau bước trên con đường ship CP.]

[Lưu manh nghịch ngợm công x mỹ nhân lạnh lùng thụ, tôi có thể tôi có thể!]

[Tên Cp tôi đã nghĩ xong rồi, gọi là Cp Tư Mộ.]

[Những con dân ngu muội ship Cp, không biết ảnh đế Tần ghét nhất bị ship Cp bừa bãi hay sao?]

[Đúng đấy, fan Cp đừng spam nữa, cẩn thận Đảo nhỏ bọn tôi cắn các người]

(Đảo nhỏ là tên fandom của Tần Tư Dữ)

[Chỉ có tôi tò mò nội dung ghi âm là gì ư?]

[+1 tò mò]

Không chỉ có mỗi các fan trước màn hình tò mò, bốn người còn lại cũng rất tò mò.

Cố Tử Mặc hỏi: "File ghi âm rốt cuộc có gì vậy?"

"Tôi bảo chứ, lúc nãy thắng trò chơi chả có nghĩa lý gì sất, đúng là chơi như không chơi?" Tần Tư Dữ nói.

"Không nói thì không nói, chị tin Mộ Ngôn. Nếu Mộ Ngôn cũng bảo đạo diễn quá đáng thì sự trợ giúp này chắc chắn không có tác dùng gì lớn." Ôn Thiên Ngưng nói "Mọi người mau sốc lại tinh thần, ai tới nhà trọ trước còn chưa biết đâu, có khi lại là chúng ta cũng nên."

Tần Tư Dữ nhướng mày, không hề tiếp chiêu: "Vậy chị mơ tiếp đi, tôi rất lương thiện, sẽ không cướp đoạt quyền lợi nằm mơ của người khác."

Giọng điệu cực kỳ kiêu ngạo, kiêu ngạo đến thiếu đòn.

Ôn Thiên Ngưng: "......"

Tần Cẩu, bà đây muốn xé xác cậu!

Tần Tư Dữ cúi đầu nhìn Quý Mộ Ngôn, thấy cậu còn đang phát sầu nghe ghi âm, cười bảo: "Yên tâm đi, giao hết cho anh, cậu đi bên cạnh anh là được."

Tần Tư Dữ có một vẻ đẹp trai kiên cường, dùng lời các giang cư mận miêu tả thì là đẹp trai đến mức khiến người ta nhũn chân, lúc cười lên sẽ để lộ ra sự mạnh mẽ đáng tin ẩn sâu trong cốt tủy, làm người khác không tự chủ mà tin tưởng.

Quý Mộ Ngôn hoảng hốt, đột nhiên thấy cảm giác này rất quen thuộc.

Nhưng cậu không thể nhớ ra được bất kỳ điều gì.

Cố Tử Mặc thở hổn hển bò ra khỏi bể bơi, chương trình vừa mới bắt đầu chưa nổi một tiếng mà cậu ta đã cảm thấy mệt mỏi vô cùng. "Tổ tiết mục quá nhiều chiêu trò, em cảm thấy mình đã nhìn thấu tương lai bi thảm mấy ngày tới."

Thẩm Tĩnh cũng gật đầu: "Tớ nghi ngờ đây là một gameshow vận động, cổ tay em đau luôn rồi."

Đạo diễn cũng cảm thấy ấm ức, không nhịn được nói: "Các cậu có biết tổ đạo cụ chuẩn bị trò chơi này trong bao lâu không? Ba ngày, suốt ba ngày! Các cậu chơi chưa hết một tiếng đã xong, chúng tôi cũng rất khổ sở có biết không hả?"

Nói xong đạo diễn không nhịn được liếc Tần Tư Dữ.

Tần Tư Dữ cười, cười xán lạn, không hề có chút áy náy nào.

Đạo diễn: "......."

Biệt danh Tần Cẩu quả nhiên không ngoa.

Làn đạn lướt qua.

[Tần Tư Dữ: Không còn cách nào, anh mạnh như vậy đó.]

[Đạo diễn ấm ức đáng yêu quá đi mất.]

[Ba mùa trước đều là đạo diễn làm khó khách mời, mùa này đổi thành khách mời đút hành cho đạo diễn, ha ha ha chắc chắn là nhân quả báo ứng.]

Nhưng thật ra Quý Mộ Ngôn hơi áy này, nếu như vận may của cậu không tốt như thế thì trò chơi này chắc sẽ kéo dài hơn nhiều, cậu chần chừ chút, nói: "Đạo diễn vất vả rồi."

Tần Tư Dữ nghe thấy lời nói của Quý Mộ Ngôn, đột nhiên nói: "Không thì vầy đi, chúng ta cùng nhau chụp một bức ảnh, cũng coi như là cảm ơn sự chuẩn bị của đạo diễn."

Đạo diễn: "......"

Hừ, tôi cũng chẳng hiếm lạ gì!

Nói xong, Tần Tư Dữ lôi kéo những người khác chụp chung, hắn thấy Quý Mộ Ngôn đứng ở bên rìa ngoài nhất bèn duỗi tay kéo người đến cạnh mình, nói với đạo diễn: "Chụp đi nào, chụp đẹp chút, lát nữa gửi cho tôi."

Đạo diễn đột nhiên biến thành nhiếp ảnh gia, giúp bọn họ gửi ảnh chụp.

Tần Tư Dữ nói thêm: "Chờ đến tối tôi muốn đăng Weibo kỷ niệm."

Cố Tử Mặc: "Em cũng đăng."

"Nếu không thì chũng ta đều đăng bài đi." Thẩm Tĩnh đề nghị.

Sáu người đều đồng ý ý kiến này.

Đạo diễn đột nhiên cảm thấy mình được lời.

Tuy rằng Tần Tư Dữ không ngừng phá game, tham gia gameshow lúc nào cũng không biết chừng mực nhưng hắn có bối cảnh lớn, có fans, weibo của hắn có sức tuyên truyền lớn, hiện tại còn kéo theo cả đoàn đăng bài, không lên hotsearch mới là chuyện lạ, mùa này nếu không có Tần Tư Dữ thì cũng chẳng thú vị đến vậy.

Đạo diễn đột nhiên bình tĩnh trở lại.

Không giận không giận, sau này phải lấy ra kiên nhẫn như Đại Vũ trị thủy, như Nữ Oa vá trời, như Tinh Vệ lấp biển để tha thứ cho Tần Tư Dữ.

Sáu người tách ra, Quý Mộ Ngôn và Tần Tư Dữ đi về một hướng, bốn người còn lại đi về hướng khác.

Tần Tư Dữ và Quý Mộ Ngôn nghe lại một lần nữa, Tần Tư Dữ hỏi: "Cậu có ý tưởng gì không?"

Quý Mộ Ngôn nghĩ, bảo: "Nhức đầu."

"Còn gì không?"

Quý Mộ Ngôn lắc đầu.

"Cậu không cảm thấy giống mê cung hả? Trong đó có rất nhiều hướng là đối nhau, nếu như chúng ta đi theo hướng dẫn cũng có thể đến đích nhưng đường đi sẽ rất xa, thực ra chỉ cần triệt tiêu những hướng ngược nhau, chúng ta rẽ đông tây nam bắc thôi là được rồi."

Quý Mộ Ngôn đột nhiên hiểu ra: "Vậy lúc nãy sao anh không nói?"

"Bởi vì anh là người nhân từ." tần Tư Dữ cười khẽ, "Anh sẽ không cướp đoạt quyền được mơ mộng của người khác."

"......"

Quý Mộ Ngôn trầm mặc hai giây: "Tôi sợ bọn họ biết được sẽ đánh anh."

Tần Tư Dữ nhướng mày: "Anh sẽ sợ chắc?"

Quý Mộ Ngôn không tiếp lời, chuyển chủ đề: "Tiếp theo đi hướng nào?"

Tần Tư Dữ nói tùy ý: "Hướng đông."

"....." Quý Mộ Ngôn nghĩ ngơi, đi về phía bên phải.

"Này, cậu đi đâu đó?" Tần Tư Dữ gọi cậu: "Đấy là bắc không phải đông."

Quý Mộ Ngôn nhỏ giọng nhẩm thầm: "Trên bắc, dưới nam, trái tây, phải đông", tay nhỏ còn lén lút làm một vài động tác, mới xác định được đúng phương hướng.

Tần Tư Dữ cảm thấy rất mới lạ hỏi: "Chắc cậu không mù đường đâu nhỉ?"

Quý Mộ Ngôn trầm mặc ba giây, vẻ mặt bình tĩnh nhưng hai tai lại chậm rãi đỏ lên, bảo: "Ừ.."

Tần Tư Dữ như thể phát hiện ra châu lục mới, hỏi: "Thế mọi khi cậu xác định phương hướng kiểu gì?"

Quý Mộ Ngôn dừng lại một chút, mới ngại ngùng, nhỏ giọng bảo: "Tôi biết ban công phơi quần áo ở hướng nam."

Làn dạn lại điên cuồng.

[Bắt tay, tôi cũng là một kẻ mù đường.]

[hahahahaha phương pháp này tốt ghê, nhanh chóng chép vào sổ tay thôi]

[có ai chú ý đến tai của anh trai nhỏ không? Đỏ lên hết rồi, đáng yêu quá.]

[Anh trai lạnh lùng cũng có lúc ngại ngùng, yêu rồi yêu rồi]

Tần Tư Dữ bị lời nói của cậu chọc cười: "Cậu rất thông minh."

Quý Mộ Ngôn nhìn nụ cười trên mặt Tần Tư Dữ thì biết tỏng là hắn đang nói bừa, nghiêm túc bảo: "Anh đừng trêu chọc tôi."

Tần Tư Dữ cười ha ha: "Không trêu chọc cậu đâu, anh đi trước dẫn đường, cậu nhớ đi theo anh, cẩn thận lạc đường."

***

Quả nhiên bọn họ là nhóm đầu tiên đến khách sạn.

Nói là khách sạn nhưng thực ra lại giống homestay hơn, tầng một là phòng khách, một phòng bếp với nhà vệ sinh, tầng hai có sáu phòng đủ để cho bọn họ chọn lựa.

Hành lý của bọn họ đang để ở phòng khách tầng 1.

Tần Tư Dữ nói: "Nếu bọn họ còn chưa tới, chúng ta chọn phòng trước, sau đó sắp xếp đồ đạc."

Quý Mộ Ngôn gật đầu: "Được."

"Có cần anh giúp cậu cầm hành lý không?" Tần Tư Dữ hỏi.

Quý Mộ Ngôn lắc đầu: "Không cần, tôi tự mình cầm là được rồi."

Tần Tư Dữ đi trước, mang hành lý lên trên phòng, chọn cằn phòng ở bên trong nhất, Quý Mộ Ngôn chọn phòng cạnh hắn.

Bọn họ sắp xếp đồ đạc xong dưới lầu mới vang lên âm thanh.

Quý Mộ Ngôn ló đầu ra nhìn, thấy Cố Tử Mặc và Phó Triết Nam đang đứng bên dưới: "Tới rồi."

Cố Tử Mặc mệt đến mức chống nạnh thở dốc: "Quả nhiên vẫn là nhóm của hai người nhanh hơn, tớ chạy đến đây mà vẫn không đuổi kịp."

Cố Tử Mặc lại nói: "Có nước không? Cho tớ miếng nước, tớ sắp chết khát rồi."

"Nhà bếp có." Quý Mộ Ngôn nói.

Phó Triết Nam vào nhà bếp rót hai cốc nước, đưa cho Cố Tử Mặc một cốc "Uống nước đã, bảo em đừng chạy rồi, em lại không nghe."

Cố Tử Mặc ngửa cổ uống hết cốc nước "Em muốn thắng mà, có vẻ cái file ghi âm chỉ đường cũng không đáng tin lắm, em mới nghĩ là hay mình cố gắng tí, biết đâu lại thắng."

"Vậy là em không hiểu Tần Tư Dữ rồi." Phó Triết Nam nói tiếp: "Nếu như cậu ta không nắm chắc phần thắng thì sẽ không để lộ ra vẻ mặt đó."

Cố Tử Mặc nghe vậy tán thưởng: "Anh Tần thật là đáng sợ."

Cậu ta vừa dứt lời, Ôn Thiên Ngưng và Thẩm Tĩnh cũng đến nơi.

Ôn Thiên Ngưng cười: "Quả nhiên bọn chị là nhóm cuối cùng đến nơi, chị đã chuẩn bị tinh thần bị phạt rồi."

Đạo diễn thông báo qua loa: "Mọi người nghỉ ngơi nửa tiếng, nửa tiếng sau bắt đầu trò chơi thứ hai."

Phó Triết Nam cùng ba người còn lại đem hành lý đi lên phòng, Ôn Thiên Ngưng có hai cái vali, một cái Phó Triết Nam giúp chị đem lên rồi, cái còn lại chị nhấc thử mấy lần, cũng không nhấc nổi.

Quý Mộ Ngôn thấy thế qua giúp, nhẹ nhàng nhấc lên.

Ôn Thiên Ngưng kinh ngạc, vali của chị nên chị biết nó nặng như nào: "Ngôn Ngôn, em không thấy nặng hả?"

Quý Mộ Ngôn lắc đầu: "Cũng được ạ."

Nói xong cậu đem hành lý của Ôn Thiên Ngưng lên lầu, bộ dáng cực kỳ ổn định, vững chắc.

Ôn Thiên Ngưng kinh ngạc đến ngây người: "Ngôn Ngôn, em là kim cương Babi hả?"

Quý Mộ Ngôn suy nghĩ, nói thử: "Chắc vậy ạ."

Làn đạn lại điên cuồng.

[Hahahaha "chắc vậy ạ" lại tái xuất giang hồ]

[Tuyệt, không ngờ Ngôn ngôn khỏe như vậy, không thể trông mặt mà bắt hình dong được]

[AAAAAAA Chồng ơi em yêu anh!]

[Chị em phía trước, Ngôn Ngôn nhà mình mới 18 tuổi, cô nhẫn tâm xuống tay hả?]

[Ngôn Ngôn, con còn nhỏ tuổi, mẹ không cho phép con yêu đương]

Mọi người thu thập đơn giản đồ đạc sau đó tập hợp ở đại sảnh lầu 1.

Cố Tử Mặc nói: "Em rất muốn biết trò chơi tiếp theo kích thích như nào."

Đạo diễn nói: "Chủ đề của trò chơi sau là sắm vai nhân vật. mỗi nhóm đều phải có một người đứng ra đóng vai một nhân vật chỉ định, đọc lời thoại mà tổ tiết mục chỉ định, một người khác phải đối lại mỗi một lời thoại của đối phương."

Sáu người gật đầu tán thành, tỏ vẻ mình đã hiểu.

Đạo diễn nói tiếp: "Hai nhóm đến muộn sẽ do tổ tiết mục chọn người, màn hình LED trước mặt mọi người sẽ xuất hiện ngẫu nhiên lời thoại của nhân vật cần sắm vai."

Ôn Thiên Ngưng nhẹ nhàng thở ra: "Trò chơi này cũng không biến thái lắm."

Chị vừa dứt câu, đạo diễn đã nói: "Dựa theo thứ tự đến đích của mọi người, nhóm đầu tiên chính là nhóm của Ảnh hậu Ôn và Thẩm Tĩnh." Đạo diễn hơi dừng lại, nói: "Người được chọn sắm vai trong nhóm này là ảnh hậu Ôn."

Ôn Thiên Ngưng không hề hoảng hốt: "Được, công bố đi."

Màn hình LED trước mặt mỗi nhóm đều sáng lên, màn hình xuất hiện mấy chữ:

"Cô gái dịu dàng, dễ thương."

Ôn Thiên Ngưng: "......."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.