[Tên chương do editor đặt]
Trình Khánh thảo luận với nhiếp ảnh gia xong, trở về gặp Quý Mộ Ngôn với vẻ mặt khác thường đi từ phòng Tần Tư Dữ ra ngoài, anh ta chào Quý Mộ Ngôn nhưng cậu không để ý đến.
Trình Khánh: “?”
Anh ta đẩy cửa phòng tạo hình, nhìn thấy một mình Tần Tư Dữ ở trong phòng, nghĩ lại dáng vẻ Quý Mộ Ngôn lúc rời khỏi phòng, đầu óc đột nhiên có một suy nghĩ táo bạo lướt qua, làm anh ta đổ mồ hôi lạnh.
Trình Khánh thấy xung quanh không có ai, cẩn thận đóng cửa lại.
Tần Tư Dữ nhíu mày nhìn anh ta: “Cậu lén la lén lút thế làm gì?”
Trình Khánh: “........”
Anh ta hít một hơi sâu, nhỏ giọng nói: “Lão súc sinh, có phải cậu thấy người ta lớn lên đẹp đẽ, nên ức hiếp người ta hay không?”
“Cái gì?”
Tần Tư Dữ không theo kịp mạch não của Trình Khánh.
“Tần Tư Dữ, cậu đừng có mà làm chuyện hồ đồ!” Vẻ mặt Trình Khánh cực kỳ nghiêm túc, thấp giọng nói: “Quý Mộ Ngôn là cháu trai duy nhất mà Quý lão rất cưng chiều, nếu cậu bắt nạt người ta, Quý lão chắc chắn vác theo đao lớn đến chém cậu, cậu đừng có mà để sắc đẹp...”
Tần Tư Dữ không nghe tiếp được nữa, ngắt lời: “Trong đầu cậu suốt ngày nghĩ cái gì thế hả? Con mắt nào của cậu thấy tôi bắt nạt Quý Mộ Ngôn?”
Trình Khánh chần chừ: “Vậy tại sao lúc Quý Mộ Ngôn ra ngoài lại có vẻ mặt kia?”
“Vẻ mặt gì?” Tần Tư Dữ nhớ lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-the-gioi-deu-ship-cp-cua-toi-va-anh-de/3484356/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.