Chương trước
Chương sau
Tuy rằng Kỷ Hoài đã giơ tay lên trời thề là Thu Thu tuyệt đối không phải là con gái riêng của mình, nhưng cũng chẳng làm được cái mẹ gì, Lộ Khai vẫn hoài nghi như cũ, sự nghi ngờ còn liên tục gia tăng.
Dù sao thì Kỷ Hoài chơi thì chơi, nháo thì nháo, nhưng đối với công việc vẫn rất nghiêm túc, mà hiện tại chỉ vì đi một chuyến đến Trấn Thanh Thủy thế mà cậu lại gác hết tất cả công việc qua một bên, như vậy thì sao mà Lộ Khai không nghi ngờ cho được?
Đối với việc này, Kỷ Hoài tỏ vẻ, cậu cũng không muốn vậy có được hay không? Đều do cái hệ thống lưu manh kia.
Phải biết rằng, nếu không phải hệ thống cưỡng ép cậu phải tự tay làm lấy thì Kỷ Hoài cũng sẽ không làm như vậy, càng sẽ không vội vàng thay đổi kế hoạch.
Vốn dĩ Kỷ Hoài tính toán tất cả mọi việc đều âm thầm lặng lẽ mà hoàn thành, nhưng hệ thống lại một mực nhấn mạnh như vậy, cậu nhất định phải đích thân xử lý mọi việc, chẳng hạn như cậu sẽ tìm một cái lý do quang minh chính đại để tiếp xúc với Thu Thu, nếu không thì những bước kế tiếp của kế hoạch sẽ không thể thực hiện được.
Mà cùng Thu Thu tham gia chương trình《 Xin chào bảo bối 》chính là bước đầu tiên trong kế hoạch của Kỷ Hoài, sau đó cậu có thể lấy lý do "Sau khi cùng Thu Thu ở chung thì đặc biệt thích bé" nên kí hợp đồng với bé, cứ như vậy mặc dù người ngoài có chụp được ảnh cậu đi chung với Thu Thu cũng sẽ không truyền ra gièm pha là cậu có con riêng.
Tất nhiên, đó chỉ là cách nói bên ngoài, còn sự thật là cậu muốn nhận nuôi Thu Thu, mà rõ ràng chuyện nhận nuôi này khó khăn hơn so với chuyện kí hợp đồng rất nhiều, cho nên trên đường đến Trấn Thanh Thủy, Kỷ Hoài đau đầu nghĩ cách làm thế nào để cha mẹ Thu Thu đồng ý cho cậu nhận nuôi Thu Thu.
Chỉ là Kỷ Hoài không hề biết rằng, có người khác cũng có cùng một mục đích như cậu nhưng người kia sớm hơn cậu một bước, đã đến Trấn Thanh Thủy và cũng đã gặp được Thu Thu.
*
"Con nhỏ chết tiệt kia, tao để mày giữ em mà mày lại làm nó khóc, mày muốn ăn đòn phải không?"
Hôm nay bởi vì chơi mạt chược thua tiền nên tâm trạng mẹ Văn không tốt, về đến nhà lại thấy con trai cưng của mình oa oa khóc lớn, lập tức nổi trận lôi đình, không nói hai lời liền động thủ đánh Thu Thu: "Tao đúng là nuôi ong tay áo mới mang mày tới nhà của bọn tao, mày là cái thứ lỗ vốn, đồ sao chổi!"
Đối mặt với sự tức giận mưa rền gió dữ của mẹ Văn, Thu Thu không thể làm gì khác hơn là vươn tay ôm lấy đầu, tận lực bảo vệ chính mình, chẳng sợ bị đánh đau, bé cũng không dám khóc thành tiếng, bởi vì bé biết như vậy sẽ khiến mẹ Văn càng thêm tức giận.
Thu Thu chỉ có thể chờ, chờ bà ta đánh xong.
"Ha ha, đánh nó, đánh nó!" Nguyên bản em trai đang gào khóc vừa nhìn thấy một màn này, lập tức nín khóc mỉm cười, thậm chí còn đứng một bên vỗ tay, mà chủ nhà là cha Văn vẫn ngồi trên sô pha xem bóng đá, đối với chuyện đang diễn ra bên cạnh lại không thèm để ý chút nào.
Bởi vì lúc vào cửa mẹ Văn quá vội vàng, chưa kịp đóng cửa lại cho nên khi cảnh sát tới, đẩy cửa ra liền thấy được một màn này, cảnh sát đi phía trước lập tức quát một tiếng: "Làm gì đấy? Còn không ngừng tay!"
"Ôi chao, đây không phải là anh Lưu sao?" Cha Văn cũng bất chấp trận bóng đang xem, vội vàng đứng dậy chào hỏi, thấy ngoại trừ anh Lưu còn có vài người cảnh sát khác, trong lòng cha Văn bỗng nhiên lộp bộp một chút: "Ngày hôm qua cùng lão Chu bọn họ ăn cơm còn nói dạo này anh em chúng ta không có thời gian gặp mặt, rảnh rỗi thì dành chút thời gian cùng nhau tụ họp, chọn ngày không bằng đúng dịp, chi bằng ngay hôm nay được không?"
"Tụ tập gì đó thì miễn đi, hôm nay chúng tôi tới cửa là có chính sự muốn làm." Lão Chu trong miệng cha Văn là anh em kết nghĩa của cảnh sát Lưu, ngày thường vì có giao tình với lão Chu nên cảnh sát Lưu cũng sẽ cho cha Văn chút mặt mũi.
Nhưng mà hôm nay thì khác, chẳng sợ cha Văn phàn nàn về giao tình, cảnh sát Lưu vẫn là một dáng vẻ việc công xử theo phép công.
Thấy thế, cha Văn sao có thể không biết chính mình đây là gặp phải rắc rối? Nhưng mà dù ông ta nỗ lực nhớ lại thì cũng không nhớ ra gần đây ông ta có gây ra chuyện gì nghiêm trọng đến mức cảnh sát phải tới cửa, vì thế cha Văn muốn dò hỏi hai câu.
Anh Lưu cũng không do dự nói: "Một năm trước chúng tôi nhận được tin báo của người dân, nói các người ngược đãi trẻ con."
"Đúng vậy." Chuyện này cha Văn không có có cách nào phủ nhận, bởi vì lúc ấy người xử lý chính là cảnh sát Lưu trước mặt, nhưng mà ông ta cũng giải thích: "Lúc đó chúng tôi cũng đã tiếp nhận phê bình giáo dục của các anh, sau này thì chúng tôi cũng không còn đánh con như vậy nữa."
Một người phụ nữ trẻ tuổi bước vào, lập tức tiến lên bế Thu Thu, nữ cảnh sát nhịn không nói: "Vậy chuyện vừa rồi là thế nào? Ông đừng nói với tôi đó là cùng con nít chơi đùa?"
"Đây không phải là do đứa nhỏ vừa mới nháo sao." Cha Văn cười mỉa một tiếng: "Vợ của tôi nóng giận liền động thủ đánh một chút thôi mà."
"Phải không? Nếu như chúng tôi không tới, sợ là vợ ông muốn đánh con bé đến chết mới đúng."
"Cô đừng tưởng cô là cảnh sát thì có thể ngậm máu phun người." Lúc đầu mẹ Văn nhìn thấy đám người cảnh sát Lưu tới cửa cũng có chút lo lắng, nhưng mà thấy nữ cảnh sát trẻ tuổi này không khách khí mà nói nặng lời, mẹ Văn liền nhịn không được: "Còn nữa, tôi đánh con ruột của tôi thì có vấn đề gì sao?"
"Vấn đề là, con bé là con ruột của bà sao?" Nữ cảnh sát lạnh mặt hỏi ngược lại.
"Vô nghĩa!" Mẹ Văn buột miệng thốt ra: "Con nhỏ chết tiệt kia không phải con tôi thì là con ai?"
Bà vừa dứt lời, bỗng nhiên có người mở miệng nói: "Tôi."
Cha mẹ Văn hoảng sợ, theo tiếng nhìn lại thì thấy người vừa nói thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi tuổi, vốn dĩ cha Văn cho rằng hắn giống nữ cảnh sát, đều là cấp dưới của cảnh sát Lưu, nhưng ý của câu vừa nói thì hắn là cha ruột của Thu Thu?
Chỉ là....
Cha Văn liếc mắt nhìn khuôn mặt còn trẻ tuổi của hắn, sau đó nói: "Không thể nào, con gái tôi đã năm tuổi, tính luôn thời gian nó ở trong bụng mẹ thì cũng phải sáu năm, sáu năm trước cậu mới bao lớn?"
Cha Văn nói chắc như đinh đóng cột, đáng tiếc đối phương tựa hồ hoàn toàn không có ý muốn nghe ông ta nói chuyện, lực chú ý của hắn đều đặt trên người Thu Thu đang được nữ cảnh sát ôm.
Rõ ràng đã năm tuổi, nhưng lại bởi vì thiếu dinh dưỡng khiến cho bé thoạt nhìn nhỏ gầy hơn bạn cùng tuổi rất nhiều, lúc này bé dựa vào trên người nữ cảnh sát, khuôn mặt nhỏ mờ mịt nhìn hắn, đáy mắt vẫn còn sự hoảng sợ, nhìn qua cực kỳ yếu ớt lại bất lực.
Nhìn thấy Thu Thu như vậy, Giang Qua nhịn không được nhíu mày, sau đó...
Sau đó Thu Thu lập tức sợ tới mức quay đầu đi.
Giang Qua: "......"
Hắn dọa người đến vậy sao?
Giang Qua không nói gì, cảnh sát Lưu dẫn người đến lại mở miệng nói: "Sáng hôm nay chúng tôi nhận được tin báo án của Giang tiên sinh, anh ấy nói hơn bốn năm trước bị lạc mất con gái, trải qua mấy năm tìm kiếm đã xác định con gái của mấy người chính là cô con gái bị lạc mất năm đó."
"Thật sao?" Cha Văn nói: "Anh ta có chứng cứ gì? Ngay cả giám định cũng chưa làm thì làm sao anh dám khẳng định? Cũng không có khả năng nói cái gì thì chính là cái đó đi?"
"Vậy làm xét nghiệm ADN." Giang Qua nhìn về phía cha Văn cùng mẹ Văn, trên mặt không chút biểu tình: "Tôi làm, mấy người cũng làm."
Nghe được lời nói của Giang Qua, tâm mẹ Văn đột nhiên nhảy dựng, theo bản năng quay đầu nhìn về phía cha Văn.
Tuy rằng cảnh sát Lưu và cha Văn có chút giao tình nhưng ông cũng là một người cảnh sát, hơn nữa còn là một người cảnh sát công tư phân minh, có kinh nghiệm nhiều năm, ban đầu khi nhận được tin báo án của Giang Qua ông vẫn không tin tưởng.
Tuy biết cha Văn mẹ Văn trọng nam khinh nữ, đối xử với con gái lớn không tốt, nhưng mà bọn họ thấy thế nào cũng không giống như là người có lá gan bắt cóc con của người khác, hơn nữa bọn họ cũng không phải là không thể sinh con.
Lui một vạn bước mà nói, cho dù cha Văn mẹ Văn thật sự không thể sinh thì bọn họ cũng nên bắt con trai chứ không phải là bắt cóc con gái, chỉ là......
Cảnh sát Lưu nhìn thoáng qua khuôn mặt lộ vẻ hoảng loạn của mẹ Văn và cha Văn đang cố ra vẻ trấn định, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc: "Tiểu Thạc, Quân Khải, màn những người liên quan về cục."
"Anh Lưu, anh không nên tin những lời nói của tên nhóc kia." Trong lòng cha Văn cũng vô cùng hoảng loạn, ông ta nhìn về phía cảnh sát Lưu: "Chúng ta quen biết lâu như vậy, tôi là cái dạng người gì chẳng lẽ anh không biết sao?"
"Tôi chỉ tin tưởng kết quả giám định." Nói với cha Văn xong cảnh sát Lưu lập tức để đám Quân Khải mang người đi.
"Đây là có chuyện gì?"
"Nghe nói Thu Thu là do lão Văn bắt cóc đem về, hôm nay cha ruột Thu Thu đã tìm tới cửa!"
"Thật sự?"
"Không thể nào?"
"Hai vợ chồng nhà lão Văn là bọn buôn người sao?"
"Tôi đã nói rồi mà, đầu năm nay cũng không còn ai trọng nam khinh nữ, giống nhà bọn họ chính là chuyện hiếm thấy."
"Ôi trời, thật không nghĩ tới. Khó trách bọn họ đánh Thu Thu hoàn toàn không nương tay, hoá ra không phải con mình sinh ra nên có đánh chết cũng không đau lòng?"
......
Sau khi cảnh sát Lưu mang người đi, mọi người trong khu nhà dường như nổ tung, rốt cục lừa bán trẻ em cũng không phải chuyện nhỏ, càng quan trọng hơn là nhà ai mà không có con nít?
Cho nên nói bọn buôn người là kẻ đáng giận, đến chỗ nào cũng bị mọi người đòi đánh đến đó.
Mà đoàn người của Kỷ Hoài cũng đuổi tới ngay lúc này, bởi vì vừa mới chạy ngang qua xe cảnh sát, mà dưới lầu lại tập trung rất nhiều người cho nên bọn họ không trực tiếp xuống xe.
Tuy rằng Trấn Thanh Thủy chỉ là một thị trấn nhỏ, nhưng mà danh khí của Kỷ Hoài cũng không phải nhỏ, mặc kệ là Lộ Khai hay tổ chương trình《 Xin chào bảo bối 》cũng không dám lấy cậu ra đùa giỡn.
Vì thế bọn họ dứt khoát gọi một nhân viên công tác đi hỏi thăm xem đã xảy ra chuyện gì, không ngờ nhân viên công tác trở về lại nói cho họ một tin tức chấn động.
"Bọn buôn người?"
"Văn Thu chúng ta muốn tìm là bị người ta bắt cóc tới đây?"
"Đúng vậy, nghe bọn họ nói thì chính là như vậy." Nhân viên công tác nói: "Tuy rằng vẫn còn chưa có thông tin chính xác nhưng hình như láng giềng đều tin."
"Vì sao?"
"Bởi vì ở nhà Văn Thu thường xuyên bị ngược đãi."
Hắn mới vừa nói xong, không khí bên trong xe bỗng nhiên yên tĩnh: "Bây giờ chúng ta phải làm sao?"
"Trước tìm chỗ nghỉ ngơi đi?" Lộ Khai nói: "Mọi người tới đây cũng mệt mỏi rồi."
"Được." Người của tổ chương trình không có ý kiến, gần đây đúng là hơi mệt, thứ hai là bởi vì đây tình huống đột ngột phát sinh, ai cũng không nghĩ tới.
"Đây là có chuyện gì?" Chờ người của chương trình đều trở lại trên xe họ rồi, Lộ Khai mới hỏi Kỷ Hoài: "Trước đó cậu có biết chuyện này không?"
"Anh nói đi?" Kỷ Hoài nghĩ thầm, nếu cậu đã sớm biết rằng Thu Thu là bị bắt cóc về, lại còn có thường xuyên bị ngược đãi, thì chỉ khi đầu óc bị nước vào cậu mới có thể nghĩ tới chuyện bồi thường cho cha Văn mẹ Văn?
"Vậy hiện tại cậu tính làm sao bây giờ?" Lộ Khai hỏi.
"Cái này......" Kỷ Hoài suy nghĩ một chút, sau đó bỗng nhiên hỏi: "Anh, anh nói xem làm giả báo cáo xét nghiệm ADN có phải là hành vi trái pháp luật không?"
Lộ Khai: "???"
Cậu mù luật à!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.