Chương trước
Chương sau
Đêm tháng sáu, trời khá nực, hơi nóng theo gió thổi đi khắp nơi. Mấy cây lan trong sân lười biếng lay động theo gió dưới ánh đèn đường ảm đạm, mùi hoa lan toả tứ phía.

Lúc Lục Tịch bước ra khỏi phòng ngủ, đồng hồ treo tường vừa lúc hiển thị số 23:00.

Đã khá khuya, mọi người trong nhà đều đã say giấc nồng, trong biệt thự rất yên tĩnh.

Đèn ngoài hành lang chiếu hắt lên người cô, mái tóc hơi rối, váy ngủ lộn xộn, gương mặt trắng trẻo lạnh lùng vẫn đang còn đỏ ửng.

Cô dựa vào cửa để ổn định lại nhịp thở, xoay người bước về phòng ngủ dành cho khách, lúc đi ngang qua phòng của Lục Vi, cửa đột nhiên mở ra.

Lục Vi vừa ra khỏi phòng thì đụng phải cô, cô nhóc bực bội hỏi: "Chị làm cáu gì đấy, nửa đêm nửa hôm rồi không ngủ đứng đây làm gì?"

"Đang chuẩn bị đi ngủ." Lục Tịch liếc mắt nhìn cô nhóc, nhíu mày, hỏi: "Muộn như này rồi em còn định đi đâu?"

"Có đứa bạn tổ chức sinh nhật, mời em qua đó chơi."

Lục Vi vốn trời sinh ham chơi lười làm, từ trước đến giờ Lục Tịch chưa bao giờ quản cô nhóc. Chỉ từ lần em gái bị Lương Dư Phỉ hãm hại, cô mới nhận ra là mình quan tâm em gái quá ít.

Vẫn là phải quan tâm nhiều hơn mới được.

"Đừng có uống rượu linh tinh, với lại nhớ về sớm đấy." Lục Tịch nghiêm giọng dặn dò.

"Rồi rồi, chị mau đi ngủ đi, ngủ ngon nha!" Lục Vi đáp ứng cho có lệ, cô nhóc vội vàng định rời đi thì đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, quay lại túm lấy Lục Tịch đang dợm bước đi về phía phòng ngủ dành cho khách, "Chị nói chị định đi ngủ cơ mà?"

Lục Tịch gật đầu.

"Thế sao chị không ngủ trong phòng của chị đi?" Hồi trước Lục Vi mắc đi đóng phim nên không có ở nhà, cô nhóc không hề hay biết Lục Tịch với Tư Ngữ ngủ riêng.

Lục Tịch liếc mắt nhìn về phía phòng mình, nhẹ nhàng giải thích: "Tư Ngữ đang ngủ trong đấy. Chị ngủ phòng cho khách."

"Chị ấy ngủ phòng chị, còn chị ngủ phòng cho khách á?" Lục Vi kinh ngạc hỏi: "Hai chị cãi nhau đấy à?"

"Suỵt—" Lục Tịch ra hiệu cho cô nhóc đừng có làm ồn, "Không cãi nhau gì hết."

"Nếu không cãi nhau thì chị ngủ phòng cho khách làm gì?" Lục Vi hoàn toàn không tin, lần nào cô nhóc gặp Tư Ngữ cũng chí chóe inh ỏi nên vẫn luôn có thành kiến với Tư Ngữ. Lục Vi như chợt hiểu ra, nhỏ giọng hỏi: "Chị ta đuổi chị ra ngoài à?"

"...Em ấy không đuổi chị, là chị chủ động ngủ phòng cho khách." Lục Tịch lườm cô, "Bọn chị bây giờ rất ổn, không được nói lung tung."

Lục Vi nửa tin nửa ngờ, vẫn dai dẳng hỏi tiếp: "Nếu rất ổn thì ngủ riêng làm gì?"

Lục Tịch vén tóc ra sau tai, cẩn thận nói: "Ngủ riêng an toàn hơn."

"An toàn hơn?" Lục Vi không hiểu mô tê gì cả, "Chị nói thế là sao?"

Lục Tịch không muốn nói thêm gì nữa, sắc mặt cô thay đổi, lãnh đạm hỏi: "Em có đi nữa không đây?"

"Đi, đi chứ." Lục Vi miệng thì nói nhưng tay vẫn không chịu buông cô ra, cô nhóc đảo mắt, nói: "Chị, em hỏi nốt chuyện này."

"Hỏi gì hỏi đi."

"Chuyện ấy ấy..." Lục Vi ngừng một lúc mới nói tiếp: "Chị với chị Tư Ngữ làm chuyện ấy bao giờ chưa?"

"...."

"Bật mí xíu đi mà, em hứa không kể cho ai đâuuuu..."

Lục Tịch mím môi, trả lời: "Chưa."

"Chưa á?" Lục Vi không thể tin nổi, cô nhóc trợn tròn mắt, chỉ vào cổ cô: "Thế đây là cái gì?"

Lục Tịch vô thức cúi xuống, dĩ nhiên là không thấy cái gì cả, cô đưa tay lên chạm vào cổ, giật mình nhớ đến chuyện vừa xảy ra lúc nãy.

Không khí trong phòng cực kỳ ái muội, người con gái bị hôn đến nỗi tay chân mềm nhũn dựa vào người cô, nhẹ giọng cảnh cáo: "Lần sau không được mặc như thế này để quyến rũ em nữa."

"...Chị có đâu."

"Có đâu á?"

Nàng khẽ cười ra tiếng: "Vậy lần sau chị đổi kiểu nào kín đáo hơn đi."

Vừa dứt lời, người nọ đột nhiên vùi đầu vào cổ cô, mút mạnh một cái.

...Thế nên là đã để lại dấu rồi sao?

Nghĩ đến cảnh ban nãy hai người hôn nhau kịch liệt, trái tim Lục Tịch bỗng đập nhanh hơn.

Lục Vi thấy được nhu tình tràn ra từ đôi mắt phượng thanh lãnh, cô nhóc nhướn mày, nói tiếp: "Đừng nói với em là chị tự mút ra đấy nhé."

Xem ra là con bé đã hiểu lầm mất rồi.

Tuy rằng cô với Tư Ngữ cũng mới chỉ ôm ấp hôn hít các kiểu, nhưng chuyện riêng tư như vậy Lục Tịch cũng không định nói cho người ngoài. Cô đưa tay lên che vết hickey, gương mặt lại trở nên lạnh nhạt như cũ, nói: "Trẻ con không nên hỏi chuyện người lớn làm gì."

"Hứ."

******

Đứng trước gương, nhìn thấy dấy hôn trên cáu cổ trắng nõn của mình, Lục Tịch hơi thất thần.

Tư Ngữ đột nhiên hôn cổ cô trong lúc cô đang hứng, lại đè nàng hôn sâu thêm một lúc nữa. Lúc ấy không cảm thấy có gì không ổn, giờ nhìn thấy dấu hôn hiện lên rõ ràng, Lục Tịch không khỏi nghi ngờ Tư Ngữ cố tình làm như vậy.

Cũng may là màu khá nhạt, dùng kem che khuyết điểm hẳn là che được.

******

Hôm sau, Tư Ngữ bị gọi xuống nhà ăn sáng, nàng vừa bước ra khỏi phòng thì gặp Lục Tịch. Thấy quầng thâm mờ mờ dưới đôi mắt cô, nàng nghi hoặc hỏi: "Tối qua chị lại thức đêm à?"

Lục Tịch lắc đầu, nói: "Có hơi mất ngủ một chút. Còn em thì sao?"

"Em...em ngủ ngon lắm, còn mơ đẹp nữa.

Nói dối riết quen.

Đên qua, sau khi Lục Tịch về phòng, Tu Ngữ nằm trên giường nghũ ngợi lung tung, càng nghĩ càng hưng phấn, mãi đến gần sáng mới ngủ được.

May mà nàng không có quầng thâm gấu trúc như ai kia.

Vì chột dạ, Tư Ngữ giả vờ nhìn sang chỗ khác, chậm rãi bước xuống cầy thang.

"Tối qua chị mơ thấy em đấy." Lục Tịch đột nhiên nói.

Tim Tư Ngữ đập thình thịch, nàng lắp bắp hỏi: "Mơ, mơ thấy cái gì thế?"

Lục Tịch bước tới, thì thầm vào tai nàng: "Chị mơ thấy..."

"...."

"Chị mơ chị với em làm một chuyện cực kỳ thân mật."

"Chuyện cực kỳ thân mật á?" Tư Ngữ lẩm bẩm.

"Ừ, còn thân mật hơn cả hôn môi nữa." Ánh mắt Lục Tịch trầm lại, giọng khàn khàn đầy mị lực, "Em muốn biết chi tiết không?"

Tư Ngữ cảm thấy máu như đang dồn lên não, hai bên tai nóng bừng. Nàng vừa mở miệng định nói thì thoáng nhìn thất ai đó đi ra khỏi phòng, vội vàng ngâm lại.

"Sao hai đứa lại đứng ở đây?" Lục lão phu nhân được người giúp việc đẩy ra ngoài.

"...."

"...."

Tư Ngữ lườm Lục Tịch một cái, nàng hít sâu, cười rạng rỡ với Lục lão phu nhân: "Bà nội, chào buổi sáng."

"Ừ, chào buổi sáng." Lục lão phu nhân nhìn chằm chằm vào mặt nàng, tò mò hỏi: "Sao mặt của con đỏ thế?"

"Chắc là do nóng quá đấy ạ..."

Lục lão phu nhân không hề nghi ngờ.

Tư Ngữ cảm giác như bản thân bị Lục Tịch dạy hư mất rồi. Kể từ lúc cô đi làm, đầu nàng chỉ xoay quanh giấc mơ thân mật kia, ruột gan cồn cào, hồn vía lên mây.

Ngay cả Lục lão phu nhân cũng nhận ra nàng có gì đo là lạ. Bà nhìn khuôn mặt đỏ ửng của nàng, lo lắng hỏi: "Kiều Kiều, hay là con bị sốt thế?"

Tư Ngữ ấp úng nói: "Không, không ạ. C-con dễ đỏ mặt khi bị nóng lắm. Không sao đâu bà nội, tí nữa con đi rửa mặt là được ấy mà.

Nàng chạy vội vào trong nhà vệ sinh, khoát nước lạnh lên mặt, cuối cùng thì cũng tỉnh táo được đôi chút.

Tất cả là tại Lục Tịch, mới sáng sớm đã nói chuyện không đứng đắn trêu nàng!

Tại sao lúc trước nàng không phát hiện ra người nọ mặt dày đến vậy cơ chứ???

Trêu xong thì cắp đuôi chạy mất, quá thể quá đáng!

Tại sao lần nào cũng là chị ta trêu mình?!

Tư Ngữ khẽ cắn môi, nàng mở WeChat trên điện thoại ra, ấn vào ảnh đại diện của Lục Tịch, soạn tin rồi gửi đi.

******

Bên trong phòng họp lớn.

Lục Tịch ngồi ngay ngắn ở ghế chủ trì, mặt mày lạnh như băng, lắng nghe tình hình của trò chơi "Thần Vực" sắp ra mắt, màn hình điện thoại đặt trên bàn đột ngột sáng lên.

Cô liếc mắt một cái, vừa nhìn thấy tên người gửi thì đôi mắt phượng khẽ nheo lại, cầm điện thoại lên.

Tiểu Ngữ: [Tối chị về rồi mình thảo luận chi tiết nhaa~]

Ngón tay Lục Tịch run run, trái tim trong lồng ngực cũng khẽ run lên.

"Lục tổng, cô thấy thế nào?" Cuộc thảo luận kết thúc, một cán bộ cấp cao nhìn người đang ngồi ghế chủ trì, hỏi.

Nhưng lại chỉ thấy Lục tổng lúc nào cũng nghiêm túc của bọn họ đang ngẩn người nhìn điện thoại. Mấy vị cán bộ cấp cao đều rất ngạc nhiên.

Trần Nghiên để ý thấy Lục Tịch thất thần, cô nàng vội vàng kéo áo tổng tài nhà mình: "Lục tổng, Lục tổng."

Lục Tịch miễn cưỡng ngước mắt lên. Thấy ai nấy cũng đang nhìn chằm chằm vào mình, cô bỏ điện thoại xuống, ung dung hỏi: "Mọi người thảo luận đến đâu rồi?"

Trần Nghiên nhanh chóng báo cáo ngắn gọn kết quả của cuộc thảo luận vừa rôi cho cô nghe

Lục Tịch đan hai bàn tay vào nhau, nghĩ ngợi chốc lát rồi quyết định nhanh chóng: "Cứ làm như vậy đi. Được rồi, tan họp."

Trần Nghiên in mấy ghi chú của cuộc họp xong, cô gõ cửa văn phòng, không thấy ai trả lời thì đẩy cửa đi vào

Cô nàng vốn tưởng tổng tài nhà mình đi về sinh hay bận chuyên gì đó nên mới không nghe thấy tiếng gõ cửa, ai dè vừa bước vào lại nhìn thấy Lục Tịch đang ngẩn người ôm điện thoại.

Điện thoại xịn thôi mà, có cần phải ngắm nhiều đến thế không?

Trần Nghiên cảm thấy tổng tài nhà mình có chút khác lạ, nhưng lại trông có vẻ không giống như là đang có tâm sự.

Cô nàng đặt mấy bản ghi chú xuống bàn rồi bước ra ngoài phòng họp.

Mãi một lúc sau thì Lục Tịch mới để ý thấy đống ghi chú kia, cô cầm lên xem qua một lượt rồi lại ngồi thất thần.

Tin nhắn của Tư Ngữ làm cho cô không cách nào bình tĩnh nổi.

Tới giờ ăn trưa, Trần Nghiên đi vào, hỏi cô muốn ăn gì để cho người mang lên.

Lục Tịch suy nghĩ một lát rồi nói: "Không cần đâu, để tôi xuống dó ăn với em."

Hiệu suất làm việc hôm nay của cô rất thấp, hi vọng là đi lòng vòng một chút thì sẽ không nghĩ ngợi lung tung nữa.

Lục Tịch rất hiếm khi xuống căn tin, thế nên tất cả nhân viên đều cực kỳ ngạc nhiên khi nhìn thấy cô với Trần Nghiên. Lục Tịch không bảo Trần Nghiên đi lấy cơm giúp mà tự cầm khay thức ăn đứng xếp hàng, ngay lập tức đã có nhân viên muốn nhường chỗ cho cô.

"Tôi không vội, cứ xếp đúng thứ tự đi."

Trần Nghiên nói bình thường cô rất cao lãnh nên cô đã thử đi vào trong đám đông. Đáng tiếc thay, Lục Tịch nhận ra chẳng có ai dám nói chuyện với cô, ai nấy cũng đều cách xa cô ít nhất cả mét.

K-khụ, chuyện này có hơi xấu hổ.

Cuối cùng cũng đến lượt của mình, Lục Tịch gọi một ít cơm với hai món ăn rồi sải bước rời đi.

Cô vừa mới đi, đám nhân viên đang xếp hàng đột nhiên ồn ào hết cả lên, bàn tán xôn xao.

Điều bọn họ bàn tán nhiều nhất là về ngoại hình của Lục Tịch, Trần Nghiên nghe nhiều riết cũng quen. Cô nàng gọi đồ ăn xong, đang định rời đi thì nghe thất một nữ nhân viên rụt rè phát biểu: "Nè, mọi người có thấy vết đỏ trên cổ Lục tổng không vậy?"

"Tôi thấy nè!" Một nữ nhân viên khác la lên: "Nhìn màu nhạt nhạt nhưng mà giống dấu hôn lắm!"

"Ý cô là hickey á? Sao trên cổ Lục tổng lại có vết hickey được??"

"Đồ ngốc này, dĩ nhiên là vợ của Lục tổng rồi..."

"Ờ ha, cô không nói tôi cũng quên mất đấy. Trời ạ, vợ của Lục tổng cũng táo bạo thật đấy!"

"Không biết vợ của ngài ấy là ai nhỉ?"

"Tôi không biết, Lục tỏing giấu kỹ quá à..."

"Sao dấu hôn rõ ràng như thế mà sao Lục tổng không che đi nhỉ?"

"Trầu quâu cái đồ gái ế chậm tiêu này, rõ ràng là Lục tổng đang show ân ái chứ còn gì nữa??"

Trần Nghiên nghe mấy người họ càng nói càng hăng, cô nàng cầm khay thức ăn đi đến trước mặt họ, nghiêm mặt nói: "Chuyện của Lục tổng mà các cô cũng dám bàn tán à?"

Mấy nữ nhân viên đang tám chuyện lập tức im bặt lại, sợ tới mức không dám phát ra âm thanh gì.

Trần Nghiện tìm thấy Lục Tịch đang ở trong phòng ăn riêng, cô nàng đặt khay xuống bàn, ngồi đối diện với cô.

Lục Tịch ăn uống rất ưu nhã, tuân thủ nghiêm ngặt quy tắc không nói chuyện khi đang ăn.

Trần Nghiên chợt nghĩ tới chuyện mấy nữ nhân viên kia vừa nói, nhịn không được nhìn cổ Lục Tịch, quả nhiên nổi bật trên cái cần cổ trắng nõn kia là một vết hôn nhàn nhạt.

Lục Tịch cảm giác có người đang nhìn mình, cô ngẩng đầu lên, hỏi: "Nhìn cái gì đấy?"

Trần Nghiên chỉ vào cổ cô, mất tự nhiên nói: "Lục tổng, hickey của chị bị lộ rồi kìa."

Vẻ mặt Lục Tịch đơ ra, cô đưa tay sờ sờ cổ.

Trần Nghiên hắng giọng, nói tiếp: "Có người để ý thấy rồi, ban nãy còn có mấy nữ nhân viên bàn tán nữa đó. Lục tổng, sao chị không che đi?"

Lục Tịch thu tay về, thản nhiên nói' "Lúc sáng có dùng kem che khuyết điểm mà, giờ chắc là bị trôi mất rồi."

Thảo nào lúc họp mình không nhìn thấy, Trần Nghiên tỏ vẻ đã hiểu, không hỏi thêm điều gì.

Mặc dù Trần Nghiên đã đích thân cảnh cáo mấy nữ nhân viên kia, song, chuyện Lục Tịch để lộ dấu hôn của vợ vẫn bị lan truyền khắp công ty.

Mà đương sự là Lục Tịch lại không hề hay biết gì. Trong khi cô đang chờ thang máy thì bỗng nghe mấy nhân viên đứng phía trước bàn tán: "Không ngờ Lục tổng cao lãnh như vậy mà lại là thụ. Haizzz..." ┐⁠(⁠´⁠ー⁠`⁠)⁠┌

Lục Tịch: "....." (⁠ノ⁠`⁠Д⁠´⁠)⁠ノ⁠彡⁠┻⁠━⁠┻

Rõ ràng là cô với Tiểu Ngữ mới chỉ hôn thôi mà ai cũng cho là các cô đã làm chuyện trẻ con miễn nhìn rồi??? Cô đây còn chưa kịp mần ăn gì đâu!?

Lục Tịch bất chợt nhớ đến giấc mơ Tấn Giang không cho phép miêu tả tối hôm qua, trong lòng lại nổi sóng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.