Tư Ngữ nắm chặt vô lăng, thỉnh thoảng nàng lại ngước lên nhìn gương chiếu hậu - chiếc Bently màu trắng kia vẫn luôn cách xe nàng một khoảng ba mét rưỡi, tựa như đang đề phòng nàng chạy đi mất, lại cũng giống như là đang chở che phía sau nàng.
Từ khoảng cách này, Tư Ngữ có thể thấy bóng dáng Lục Tịch đang ngồi bên trong, nàng chợt nhớ đến giọng điệu và vẻ mặt của cô khi nói "Chị cũng thấy nhớ em", tâm tình rối bời.
Ai mà ngờ được, một người lạnh lùng kiệm lời như cô lại có thể nói ra lời âu yếm ngọt ngào đến thế?
Tư Ngữ thu hồi tầm mắt, nàng nhìn dòng xe phía trước đang lần lượt lăn bánh, bĩu bĩu môi.
Hứ, không phải là nàng chịu về nhà họ Lục vì mấy lời êm tai này đâu...
"Bà nội!" Tư Ngữ đi vào phòng khách, chạy đến ôm chầm Lục lão phu nhân đang ngồi trên xe lăn.
Lục lão phu nhân cũng ôm chặt lấy nàng, vỗ vỗ lưng nàng, trách yêu: "Con cũng biết đường về nhà cơ đấy."
Trái tim Tư Ngữ thắt lại, nàng ngồi xổm xuống nhìn bà, áy náy nói: "Con xin lỗi, bà nội, sau này nếu có thời gian nhất định con sẽ đến thăm bà thường xuyên hơn."
Lục lão phu nhân sờ sờ khuôn mắt không có mấy lạng thịt của nàng, đau lòng hỏi: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, con lại không nói cho bà biết?"
".....Chuyện gì cơ ạ?"
"Tại sao trên mạng có nhiều người mắng con như vây, con lại không nói với bà?"
Vẻ mặt Tư Ngữ cứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-the-gioi-deu-mong-cac-nang-ly-hon/3541434/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.