Quý Thiển Ngưng sửng sốt, nói: "Hợp đồng của em còn ba năm nữa mới đến kỳ hạn mà." "Có thể cưỡng chế giải ước, không phải chị không trả nổi phí vi phạm hợp đồng." Quý Thiển Ngưng lập tức cảm thấy phức tạp, nghĩ nghĩ, nói: "Chị vội vã mở phòng làm việc như vậy, là vì muốn đưa em qua đó sao?" Sau hôm cô bị Trương Đạt quấy rối thì Mạc Hạm đột nhiên nói muốn mở phòng làm việc, lúc ấy cô còn cảm thấy rất lạ. Mạc Hạm không phủ nhận, rũ mắt chăm chú nhìn cô, nói: "Chỉ có đặt em dưới mí mắt chị, thì chị mới có thể bảo đảm không ai hiếp đáp em được." Trái tim Quý Thiển Ngưng ấm lên, đối diện ánh mắt đầy tình yêu của chị, mỉm cười nói: "Em biết là chị muốn tốt cho em, nhưng mà...... A Hạm à, em muốn xem thử nếu không có chị hỗ trợ thì em rốt cuộc có thể đi bao xa." Trước kia cô không muốn nhận lòng tốt của Mạc Hạm, hoàn toàn là vì lòng tự trọng nhỏ bé đáng thương quấy nhiễu, cảm thấy đó là bố thí nên cô không thể nhận. Hiện tại không nhận là vì cô muốn chứng minh bản thân. Cơ thể này của cô chỉ mới 23 tuổi, nhưng tuổi tâm lý của cô đã là 33 tuổi, cô muốn tự tạo một bầu trời cho riêng mình. Mạc Hạm đã từng nói là tất cả sẽ nghe theo cô nên đương nhiên cũng sẽ không ép buộc cô hủy hợp đồng, nhìn thấy cô tràn ngập ý chí chiến đấu như thế thì sẽ chị cũng cảm thấy vui mừng, nói: "Vậy chị mỏi mắt mong chờ." Chuyện phòng làm việc tạm thời kết thúc, cửa ải cuối năm gần tới, Mạc Hạm không tính nhận thêm phim mới, công việc duy nhất của chị chính là ghi hình chương trình 《 Diễn viên! Tự nỗ lực đi 》. Tập ba vòng loại trực tiếp, Mạc Hạm lại có thêm được hai học viên, một nam một nữ. Ghi hình xong, sau khi hàn huyên với hai học viên và thêm WeChat thì Mạc Hạm một mình rời khỏi hiện trường ghi hình. Trong khoảng thời gian này Quý Thiển Ngưng vẫn luôn ở nhà chị, chị sợ cô chờ sốt ruột nên muốn về sớm một chút. Bên ngoài không biết từ khi nào đã đổ mưa to. Vừa lúc An Huệ có việc xin nghỉ, Mạc Hạm lại không có thói quen tuyển trợ lý tạm thời, mà chị lại không mang ô. Chị nhìn mưa to tầm tã không có dấu hiện tạnh, đang chuẩn bị quay lại hỏi nhân viên công tác mượn ô thì thấy nữ học viên tên Lăng Tuyết bước ra khỏi thang máy. "Ồ, mưa to vậy sao!" Lăng Tuyết nhìn Mạc Hạm đứng lẻ loi, tươi cười xán lạn hỏi: "Cô Hạm đang đợi người người đại diện sao ạ?" "Không phải." Mạc Hạm vô thức liếc nhìn chiếc ô trên tay cô nàng. Lăng Tuyết đột nhiên hiểu ra, nói: "Cô không mang ô sao ạ? Em đưa cô đi nhé." Mạc Hạm chần chờ: "Ô em đủ lớn sao?" Lăng Tuyết mở ô ra, cười hì hì nói: "Em đặc biệt mua loại ô cỡ lớn đấy, đủ để hai người chúng ta đi chung đấy ạ." Quay lại tìm nhân viên thì có hơi phiền, Mạc Hạm cười với Lăng Tuyết, nói: "Cảm ơn em." "Không cần khách sáo đâu ạ." Dưới tán ô, hai người bước vào trong mưa. "Xe tôi ở bên kia." Mạc Hạm nói, chị chỉ về một hướng nhất định. "Dạ." Tới cạnh xe, Mạc Hạm mở khóa, mở cửa xe, đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Sao em cũng chỉ có một mình vậy, trợ lý của em đâu?" Lăng Tuyết nhỏ giọng nói: "Em không có trợ lý." Mạc Hạm nhíu mày, hỏi: "Công ty quản lý chưa sắp xếp cho em sao?" Hốc mắt Lăng Tuyết đỏ lên, ngại ngùng nói: "Em đã ra mắt mấy năm nhưng vẫn chưa có tác phẩm nào, người đại diện cảm thấy em không thể nổi nên từ bỏ...... Chương trình này là hoạt động duy nhất trong năm nay của em, công ty không sắp xếp trợ lý mà em cũng không có tiền để tuyển ạ." Nghe qua có vẻ rất đáng thương. Mạc Hạm thoáng thấy bả vai trái của Lăng Tuyết bị ướt một mảng lớn, nước mưa nhỏ giọt xuống làm cô nàng run bần bật. Mạc Hạm động lòng trắc ẩn, lại lắm miệng hỏi một câu: "Em không lái xe tới sao?" Lăng Tuyết nói đầy tội nghiệp: "Em không có tiền mua xe." "......" Mạc Hạm đẩy ô về phía cô nàng, nói: "Em ở đâu, để tôi đưa em về." Lăng Tuyết run môi, nói: "Cảm ơn cô Hạm ạ." Lên xe, Lăng Tuyết bắt đầu lải nhải mình đáng thương cỡ nào, công ty không coi trọng, người đại diện không thích, không có tiếng tăm nên đi đâu cũng bị bắt nạt, mắng bản thân là kẻ vô dụng. Nói đến cuối còn khóc lên. Mạc Hạm không chịu nổi người khác khóc, trừ bỏ Quý Thiển Ngưng thì chị cũng không dỗ dành người khác, có hơi phiền lòng, nói châm chước: "Diễn xuất của em không tồi, thành thật kiên định đóng phim thì sẽ có ngày nổi bật thôi." Lăng Tuyết ngừng khóc, chớp mắt nhìn chị đầy hy vọng: "Thật vậy chăng? Không phải là cô an ủi em đấy chứ?" Mạc Hạm cười nhạo: "Nếu diễn xuất của em không tốt thì tôi cũng đã không chọn em." Lăng Tuyết vuốt mái tóc hơi ướt, chớp chớp mắt, nói: "Vậy cô có thấy xinh đẹp không? Người đại diện luôn mắng em nói em không biết ăn mặc, còn nói em quê mùa." Mạc Hạm bớt thời gian đánh giá cô nàng một chút, không chút để ý nói: "Rất xinh đẹp." Lăng Tuyết lập tức mở cờ trong bụng. Về đến nhà, Quý Thiển Ngưng quả nhiên vẫn chưa ngủ. Mạc Hạm đưa điện thoại cho cô, nói: "Giúp chị sạc pin với." Sau đó vào phòng tắm. Quý Thiển Ngưng rút điện thoại đầy pin của mình ra, sạc pin cho Mạc Hạm, tiếp tục xem kịch bản. Người Mạc Hạm sơ ý dính mưa, cần phải gội đầu tắm rửa, tốn nhiều thời gian. Quý Thiển Ngưng đọc mà ngáp dài ngáp ngắn, chịu không đành nổi nằm xuống trước, bỗng dưng nghe được một tiếng "tới công chuyện rồi nè con" từ điện thoại. Cô lấy điện thoại trên đầu giường, dùng vân tay mở khóa, nhìn thấy là một người tên Lăng Tuyết gửi tin nhắn, có chút hoang mang. Lăng Tuyết là ai? Tầm mắt đảo qua giao diện WeChat xa lạ, cô giật mình, cô lấy nhầm điện thoại của Mạc Hạm rồi. Từ lần trước sau khi bị Triệu Hân Nhiên gài bẫy thì Mạc Hạm không bao giờ dùng vân tay mình làm mật mã nữa, nhưng từ khi xác định quan hệ người yêu với Quý Thiển Ngưng thì chị lại lưu vân tay của cô vào. Tuy là thế, nhưng Quý Thiển Ngưng trước nay không động vào điện thoại của Mạc Hạm bao giờ. Cô muốn vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng khi ngón tay di chuyển thì sơ ý chạm vào màn hình, nhấn vào phần tin nhắn chưa đọc. Đối phương gửi một tấm ảnh chụp. Khi thấy rõ hình ảnh, ánh mắt Quý Thiển Ngưng sắc bén hẳn lên, không thoát ra ngoài. Vì để xác định thêm, cô phóng to hình ảnh lên. Đây là một tấm ảnh quyến rũ: Trên người cô gái đang mặc sơ mi trắng, ba cúc áo trên cùng được cởi ra, lộ ra một mảng cảnh xuân lớn ở trước ngực; tóc và quần áo gần như ướt đẫm, có nhìn rõ chiếc áo ngực màu đen sau lớp áo sơ mi mỏng tanh. Quý Thiển Ngưng bình tĩnh không gợn sóng chăm chú xem bức ảnh này, không biết qua bao lâu, trên cửa sổ nhắn tin hiện dòng chữ "Đối phương đang nhập". Giây tiếp theo, đối phương đã gửi tin tin nhắn: "Aaaaa em gửi nhầm rồi! Rất xin lỗi cô Hạm, cô hãy coi như chưa thấy gì đi nha!" Gửi nhầm? Quý Thiển Ngưng nhếch mép lộ một nụ cười châm chọc. Nếu gửi nhầm thì sao trước hết không thu hồi tin nhắn đi? Mà cứ phải chờ đến sau hai phút không ai nhắn lại thì mới thu hồi, mới phát hiện là gửi nhầm chứ? Kịch bản quá lỗi thời rồi. Quý Thiển Ngưng không nhắn lại, đóng cửa sổ nhắn tin, im lặng chờ đợi. Mạc Hạm tắm xong bước ra ngoài, bắt gặp ánh mắt chăm chú của cô, hỏi: "Sao lại nhìn chị như vậy?" Quý Thiển Ngưng giơ điện thoại lên, vô cảm mà nói: "Có người tìm chị đó." Mạc Hạm còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, chị nhận điện thoại, đập vào mắt chị là một bức ảnh một cô gái toàn thân ướt đẫm rất kích thích, mà chủ nhân của bức ảnh đúng là Lăng Tuyết. Ngón tay chị nhấn vào ảnh chụp, trở lại cửa sổ nhắn tin, nhìn thấy dòng tin nhắn được gửi sau đó của Lăng Tuyết. Mạc Hạm không phải trẻ lên ba, chỉ cần suy nghĩ một chút là đã biết có chuyện gì, mặt chị tối sầm, nhíu mày. Quý Thiển Ngưng nói bằng giọng điệu quái gở: "Hơn nửa đêm rồi mà một cô gái lại gửi ảnh này cho chị, cô ta muốn làm gì, gạ chị à?" Mạc Hạm cứng họng, kể lại toàn bộ chuyện mình gặp Lăng Tuyết, cuối cùng nói: "Chị chỉ thấy cô ta đáng thương, không ngờ cô ta là loại người này. Em đừng giận mà, bây giờ chị block cô ấy ngay đây." Mạc Hạm trực tiếp chặn Lăng Tuyết ngay trước mắt cô. Quý Thiển Ngưng không nổi giận, chỉ là có chút buồn bã và ngơ ngác. Mạc Hạm là người có EQ kỳ lạ, chị chỉ cần liếc mắt một cái là biết ai có ý đồ với cô, nhưng với chuyện người khác có ý với chị thì chị lại chậm chạp, trước có Triệu Hân Nhiên, sau lại có Lăng Tuyết. 《 Em là đẹp nhất 》 còn chưa bắt đầu quay, nhưng《 Diễn viên! Tự nỗ lực đi 》 tập thứ bảy đã bắt đầu quay. Tập 7 bắt đầu vào vòng thăng hạng. Ngày đầu tiên của tập thăng hạng, Lăng Tuyết trốn mọi người lén lút phòng nghỉ trên lầu tìm Mạc Hạm. "Cô, cô Hạm." Bởi vì có An Huệ ở đây, nên ánh mắt Lăng Tuyết sợ hãi, âm thanh nhỏ như muỗi kêu: "Hôm đó em không cố ý đâu ạ, em chỉ gửi nhầm thôi...... Sau đó em còn muốn nhắn tin giải thích cho cô nữa, nhưng lại phát hiện cô chặn em rồi. Cô giận sao ạ?" Nhìn dáng vẻ nhu nhược sắp khóc của cô gái ở trước mặt này, thật khó khiến người ta tưởng tượng là cô ta sẽ to gan như thế ở chốn riêng tư. Mạc Hạm đột nhiên phiền chán, hờ hững nói: "Tôi không giận." Khuôn mặt Lăng Tuyết lộ vẻ vui sướng, nói: "Vậy......" "Là bạn gái tôi giận." Mạc Hạm cắt ngang lời cô ta, "Tình cảm của tôi và bạn gái rất bền chắc, tôi rất yêu cô ấy. Tôi biết em không phải cố ý, nhưng tôi lại càng để ý đến cảm nhận của bạn gái hơn." Sắc mặt Lăng Tuyết tái nhợt, lắp bắp nói: "Xin, xin lỗi, em không biết cô đã có bạn gái." "Hiện tại biết cũng không muộn." Mạc Hạm nói: "Em ấy không thích phô trương, nên mong em giữ bí mật giúp chúng tôi." Lăng Tuyết nào dám nói không? Xám xịt bỏ chạy. Bên chương trình chuẩn bị cơm cho mỗi người. Giờ ăn trưa, huấn luyện viên sẽ dùng bữa cùng học viên mình để thảo luận về thi đấu và thúc đẩy tình cảm. Đội Mạc Hạm trừ Quý Thiển Ngưng và Lăng Tuyết thì tám người còn lại đều là nam. Quý Thiển Ngưng ngồi ở bên tay phải Mạc Hạm, im lặng đánh giá Lăng Tuyết nũng nịu ngồi đối diện, nghĩ đến tấm ảnh ướt át vô cùng quyến rũ kia thì trong lòng cô lại hơi chua chua. Cô nhìn chằm chằm vào hộp cơm của Mạc Hạm, cố ý nói bằng giọng xăng pha nhớt của mình: "Chị Hạm, chị không thích ăn dứa sao ạ?" Mạc Hạm phối hợp diễn với cô, vờ như hai người không thân, nói: "Nấu chín quá tôi không thích." Dứa nấu quá chín Quý Thiển Ngưng cũng không thích, chua không chua mà ngọt cũng không ngọt. Cô nói như thật: "Em muốn ăn." Mạc Hạm không hỏi cô đang giở trò gì, chị gắp dứa trong phần cơm của mình sang hộp cơm của cô, cưng chiều cười cười, nói: "Ăn không hết thì bỏ, đừng ép bản thân." Quý Thiển Ngưng mặt mày cong cong, nói: "Cảm ơn chị Hạm nha~!" "Đừng khách sáo." Sau khi ăn xong. "Chị Hạm, chị muốn ăn quýt không, người ta bóc giúp chị nha~?" "Được." Giờ nghỉ giải lao. "Chị Hạm ơi, chị khát nước không? Người ta đi rót nước cho chị nha~" Cảm thấy Quý Thiển Ngưng đang cố ý diễn cho Lăng Tuyết xem, Mạc Hạm cam tâm tình nguyện phối hợp, mỉm cười, nói: "Được." Quý Thiển Ngưng chạy đi rót nước. Lăng Tuyết cả ngày không dám tiếp cận Mạc Hạm. Nhìn thấy Quý Thiển Ngưng hệt như ong mật vây quanh Mạc Hạm, mà Mạc Hạm lần nào cũng niềm nở với cô, khiến trong lòng cô ta rất mất cân bằng. Cô ta có thể cảm giác được ánh mắt Quý Thiển Ngưng nhìn Mạc Hạm chứa đầy tình yêu, cũng nghi ngờ Quý Thiển Ngưng là bạn gái Mạc Hạm. Nhưng lại thấy hai người họ khi tiếp xúc thì có vẻ không thân lắm, trong lòng liên tục dao động. Cô nàng lặng lẽ đi theo Quý Thiển Ngưng đến chỗ để nước. "Thiển Ngưng à." "Hi." Quý Thiển Ngưng giả lả cười nói: "Cô cũng muốn uống nước sao?" "Đúng vậy." Lăng Tuyết làm bộ làm tịch cầm cái ly giấy rót nước, thấy nơi đây không có người ngoài, hạ giọng hỏi: "Cô thích cô Hạm sao?" Quý Thiển Ngưng mặt ửng đỏ, e thẹn nói: "Bị cô nhìn ra mất rồi...... Suỵt, không nên nói cho người khác nha." Quả nhiên không đoán sai mà, đối phương cũng thích người đồng giới giống như mình, khó trách đối xử ân cần với Mạc Hạm như vậy. Nghĩ đến vừa rồi trên bàn cơm Quý Thiển Ngưng trắng trợn táo bạo hỏi Mạc Hạm muốn ăn dứa của chị, cô ta tự hỏi liệu cô có lén lút gửi những bức ảnh kiểu đó cho Mạc Hạm không. Lăng Tuyết càng nghĩ càng khó chịu, nói: "Tôi nghe nói cô Hạm có bạn gái rồi." Quý Thiển Ngưng giả vờ rất khiếp sợ, nhỏ giọng nói: "Sao cô biết chị Hạm có bạn gái?" "Tôi......" Lăng Tuyết nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của Mạc Hạm khi yêu cầu cô ta giữ bí mật, ấp úng nói: "Tôi là nói nếu...... Nếu như cô Hạm có bạn gái thì cô làm thế không tốt lắm đâu." "Oh có thì có thôi." Quý Thiển Ngưng nói dõng dạc: "Tôi tin tưởng mị lực của tôi, chị Hạm sẽ thích tôi thôi." Lăng Tuyết trợn mắt há hốc mồm, trong lòng không kiềm chửi thầm: Quả nhiên núi cao tất có núi cao hơn, cô gái này còn ghê gớm hơn cả mình. - ----- Miền Trung lại bão lũ nữa rồi, năm ngoái khi Huế vào mùa mưa lũ thì mình cũng có một trải nghiệm nhớ đời. Hy vọng mọi người ở miền Trung đều ổn. Chẹp, lâu lắm rồi mình không ghé quán bún bò ruột.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]