Chương trước
Chương sau
Chị đang quấy rối đấy tình dục đấy!
"Chị chơi em?" Quý Thiển Ngưng liếc chị.
"Không hề." Mạc Hạm nói không chút biến sắc.
"Còn nói là không có à???" Quý Thiển Ngưng phồng má, buộc tội từng cái một: "Vờ làm fans em, mang bộ đồ này, mang máy biến giọng, nói cái gì mà lớn lên xấu xí không dám gặp người khác, còn nói là mình tên Đậu Đậu...... Tất cả đều là dối trá!"
Mạc Hạm trầm mặc, nói: "Trừ bỏ việc nói là xấu xí, thì những chuyện khác đều là nói thật. Chị mang đồ như thế, còn mang theo máy biến giọng là chỉ đề phòng người khác nhận ra thôi. Chị cũng không nói là chị tên Đậu Đậu, là em nghe lầm rồi. Rõ ràng chị nói là Đẩu Đẩu mà."
Đẩu Đẩu, Đậu Đậu, đúng là phát âm rất giống. Hơn nữa lúc ấy Mạc Hạm còn mang máy biến giọng.
* Biệt danh của Mạc Hạm là 抖抖 (Dǒu dǒu) còn Đậu Đậu đọc là 豆豆 (dòu dòu). Còn vì sao mình để biệt danh Mạc Hạm là Mạc vênh váo thì mình đã giải thích rồi.
Quý Thiển Ngưng khẽ nhăn mày, nói: "Sao chị lại biết biệt danh em đặt cho chị?"
Mạc Hạm đánh trống lảng: "Chị còn muốn hỏi em là sao lại đặt biệt danh đó cho chị đó?"
"Thì...... do hợp với chị đó." Quý Thiển Ngưng giả vờ không vui, "Chị còn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi của em. Có phải chị lén xem điện thoại của em không?"
"Chị cũng muốn nhìn lắm." Mạc Hạm nghiêm túc nói: "Nhưng mà sẽ xem một cách công khai nha."
Quý Thiển Ngưng cũng cảm thấy Mạc Hạm sẽ không làm ra chuyện xem trộm điện thoại, nhanh chóng nhìn về phía Cố Tâm Mỹ.
Cố Tâm Mỹ lộ vẻ hoảng hốt, vội giải thích: "Có một lần chị gọi điện thoại, em thấy người gọi đến là Mạc đẩu đẩu, hỏi chị là có nghĩa thì chị không trả lời em. Em tưởng là đó là tên ở nhà của chị Hạm nên mới hỏi chị Hạm."
Quý Thiển Ngưng: "......"
"Thế, đẩu đẩu có nghĩa là gì vậy?"
Cố Tâm Mỹ tràn đầy tò mò hỏi cô, Mạc Hạm cũng nhìn cô rất hứng thú. Quý Thiển Ngưng chớp mắt, nói: "Đặt đại thôi, không có gì ý gì cả."
Cố Tâm Mỹ khá dễ bị lừa, cô nàng cũng hỏi thêm, hỏi Mạc Hạm: "Bộ đồ này nặng lắm không chị?"
"Gần chục ký đó, em nói có nặng không." Mạc Hạm nói: "Hai người giúp chị được không?"
Dưới sự trợ giúp của Quý Thiển Ngưng và Cố Tâm Mỹ thì rốt cuộc Mạc Hạm cũng cởi được bộ đồ thú bông cồng kềnh đó ra.
"Bộ đồ này thú vị ghê." Cố Tâm Mỹ nghiên cứu nó hệt như trẻ con, "Ồ, khóa kéo ở phía sau, sao chị Hạm mang vào được vậy?"
Mạc Hạm thoải mái thở ra một hơi, nói: "Là An Huệ giúp chị mang vào."
"Chị An Huệ cũng tới sao?" Cố Tâm Mỹ nhìn ngó xung quanh.
"Cô ấy chỉ phụ trách chở chị tới đây thôi, về trước rồi." Mạc Hạm nói.
Quý Thiển Ngưng ôm cái đầu chó con thật lớn ở trong lòng, nghĩ lại vừa rồi Mạc Hạm ở bên trong nó, bụm mặt xấu hổ nói là bản thân xấu xí, biểu cảm cô hết nói nổi: "An Huệ vậy mà lại không phản đối việc chị làm chuyện ngu xuẩn này à?"
"Phản đối?" Mạc Hạm nhướng mày, thản nhiên nói: "Chị là boss của cô ấy."
Quý Thiển Ngưng nghẹn họng.
"Hơn nữa đây không phải là chuyện ngu xuẩn, mà là chuyện rất có ý nghĩa." Mạc Hạm mỉm cười chăm chú nhìn cô, "Vợ nè, em nói là muốn mời chị ăn cơm đó."
"......" Vừa rồi không thấy mặt, không biết là Mạc Hạm, gọi thì cũng đã gọi rồi. Bây giờ phát hiện là trò quỷ do Mạc Hạm bày ra thì tâm trạng Quý Thiển Ngưng lập tức thay đổi, dái tai hơi nóng, cô huơ huơ cái đầu chó bông kia, yếu ớt cảnh cáo: "Còn dám gọi bậy thì coi chừng em đánh chị đó."
Mạc Hạm hoàn toàn không sợ uy hiếp, vui vẻ bật cười thành tiếng. Dù sao thì cả một đoạn đường trước kêu cũng đủ rồi
"Trên máy bay em cũng chưa ăn no, chúng ta tìm chỗ nào ăn gì trước đi." Cố Tâm Mỹ ôm đồ thú bông đi trước.
Quý Thiển Ngưng và Mạc Hạm ngồi ghế sau.
Vừa mới đặt mông xuống, Quý Thiển Ngưng bắt đầu dùng tay đấm cái đầu chó bông.
Mạc Hạm thấy cô đấm cái sau lại mạnh hơn cái trước, cảm giác như cô đang trút giận, chị bắt lấy bàn tay đang đấm đấm của cô, hỏi: "Giận lắm sao?"
Không biết có phải do bộ đồ thú bông đó dày quá không, mà bây giờ tay Mạc Hạm không lạnh chút nào, ấm áp, còn thoải mái hơn túi chườm nóng. Quý Thiển Ngưng chần chờ một chút, vẫn không rút ra.
Tuy là bị lợi dụng không ít lời nói, Quý Thiển hơi khó chịu thật, nhưng nghĩ đến việc Mạc Hạm tốn công tốn sức tới đón cô thì cô cũng không thực sự tức giận, buồn bực nói: "Em còn nghĩ là em có fans tới đón đó, hóa ra là chị."
Mạc Hạm không nghĩ tới cô lại để ý tới chuyện đó, kinh ngạc bật cười, nói: "Chị cũng là fans em mà."
Quý Thiển Ngưng trợn mắt nói: "Thôi đi."
"Chị nghiêm túc đó." Mạc Hạm bớt cười.
"Vậy chị là fans em vì cái gì, nhan sắc của em hay là diễn xuất của em?" Dù là "Fans vợ", thì cũng coi như là fans. Mạc Hạm thanh cao cao ngạo, trước nay chưa từng nghe nói chị thần tượng ai bao giờ. Quý Thiển Ngưng cảm thấy chị chỉ đang an ủi mình thôi.
"Mọi điều về em." Mạc Hạm lời ít mà ý nhiều.
Bốn chữ giản dị tự nhiên, như những nốt nhạc đẹp nhất lướt qua trái tim cô. Quý Thiển Ngưng cố nén niềm vui nhỏ nhoi trong lòng, hắng giọng, tính ngưng đề tài này nói sang chuyện khác thì lại bị tiếng chuông điện thoại đột ngột cắt ngang.
Điện thoại Mạc Hạm vang lên, chị nhìn thoáng qua rồi bắt máy.
Quý Thiển Ngưng không biết là ai gọi cho chị, nghe nội dung hình như là đang nói về công việc, chờ Mạc Hạm cúp máy thì hỏi: "Chị bận lắm sao?"
"Không phải chuyện khẩn cấp gì." Mạc Hạm nói: "Kịch bản sửa lại một số chi tiết, An Huệ vừa mới gửi cho chị, bảo chị để ý email."
Quý Thiển Ngưng kinh ngạc: "Chị lưu số người đại diện của mình mà chỉ để một cái họ thôi à?" Vừa rồi khi Mạc Hạm lấy điện thoại ra thì cô sơ ý nhìn thoáng qua màn hình, còn tò mò "An" là ai nữa đấy.
Mạc Hạm không cho ý kiến, nói: "Lười gõ chữ."
Quý Thiển Ngưng: "......" Lý do này thật khiến người ta bất lực.
Cố Tâm Mỹ đang lái xe, nghe thế thì hỏi: "Không lẽ chị Hạm lưu số em cũng chỉ lưu một chữ "Cố" thôi sao"
Mạc Hạm thản nhiên "Ừ" một tiếng.
"Lỡ như có người cùng họ thì phân biệt thế nào?" Cố Tâm Mỹ lại hỏi.
"Trừ bỏ người nhà chị thì không có chuyện cùng họ." Mạc Hạm nói nhẹ nhàng bâng quơ: "Điện thoại chị lưu số không đến mười người đâu."
Cố Tâm Mỹ vô cùng ngạc nhiên khi cô ấy có thể trở thành một trong số những người quan trọng trong danh bạ của Mạc Hạm, nhưng cô ấy cũng hiểu rõ, Mạc Hạm lưu số cô ấy cũng chỉ vì có quan hệ với Quý Thiển Ngưng, lại nhịn không được hỏi tiếp: "Chị lưu số Thiển Ngưng cũng chỉ ghi họ thôi sao?"
Lần này Mạc Hạm không trả lời, chỉ là nhìn Quý Thiển Ngưng đầy thâm ý.
Quý Thiển Ngưng vốn không hiếu kỳ, nhưng thấy chị nhìn mình như thế thì lại thấy việc này có chút mờ ám, hỏi: "Chắc chị không đặt biệt danh cho em đâu nhỉ?"
"Em nghĩ chỉ đặt biệt danh gì cho em?" Mạc Hạm không trả lời thảng.
Quý Thiển Ngưng vắt hết óc cũng chỉ nghĩ ra được một cái, nhưng cũng không chắc chắn: "Cún con?"
Mạc Hạm bật cười, nói: "Em đúng là có thuộc tính cún thật, nhưng chị không có ác thú đó."
Chẳng lẽ là Quý hống hách???
*Biệt danh này và biệt danh của Mạc Hạm là một, đều đọc là Dǒu dǒu. Tiếc là tác giả không thích, chứ không thì ta đã có cặp đôi Vênh Váo và Hống Hách rồi.
Quý Thiển Ngưng đoán không ra, cũng lười đoán nữa, cô lấy điện thoại ra, tìm được tên "Mạc vênh váo" trong danh bạ rồi gọi thẳng qua.
Điện thoại Mạc Hạm vang lên lần thứ hai.
Quý Thiển Ngưng sợ chị chơi xấu, bèn giật điện thoại của chị, tập trung nhìn kỹ.
Chữ "Vợ" đập thẳng vào mi mắt, mang theo một sức mạnh xuyên qua tròng mắt, đánh thẳng vào lòng cô.
Quý Thiển Ngưng lập tức choáng váng, trong lúc vô tình nhấn phải nút nghe máy, cô lập tức hoảng hốt vội cúp máy, như là bị phỏng nhanh chóng ném trả điện thoại lại cho Mạc Hạm.
Mạc Hạm nhìn cô nở nụ cười như có như không: "Lưu thế có vừa lòng em không?"
"......" Quý Thiển Ngưng đỏ bừng mặt, giọng cô nhỏ như tiếng muỗi: "Xí, không biết xấu hổ. Ai là vợ của chị chứ."
Trừ bỏ đỏ mặt và bất ngờ ra thì trong lòng Quý Thiển Ngưng đột nhiên sinh ra một cảm giác kỳ lạ. Kiếp trước, hai người đã kết hôn mười năm, nhưng Mạc Hạm lưu số cô cũng chỉ dùng tên, chưa từng dùng chữ "Vợ" này.
Cố Tâm Mỹ không nhìn thấy, cũng không nghe được Quý Thiển Ngưng lẩm bẩm cái gì, hỏi: "Rốt cuộc là lưu tên gì vậy?"
Mạc Hạm chỉ cười không nói.
Quý Thiển Ngưng liếc nhìn cô nàng: "En làm tài xế mà nói nhiều quá vậy? Mệt thì để chị chở cho."
Cố Tâm Mỹ cười hì hì nói: "Không mệt không mệt, em không nói nữa, chị với chị Hạm bàn xem đi ăn ở đâu đi."
Mạc Hạm vẫn luôn kén ăn, Quý Thiển Ngưng nhớ rõ kiếp trước chị thích dẫn mình đến ăn ở một nhà hàng tư nhân nhất, bèn báo ra địa chỉ quen thuộc.
"Được." Mạc Hạm không hề suy nghĩ.
Từ sân bay đến chỗ ăn cơm vẫn còn một khoảng rất dài, ngón tay Quý Thiển Ngưng vô thức nghịch ngợm hai lỗ tai của đầu thú, tìm lời để nói: "Sao chị lại nghĩ đến việc mặc như này đến sân bay đón em vậy?"
Tối hôm trước khi từ Hồng Kông về đây, trước lúc đi ngủ thì Mạc Hạm có hỏi khi nào cô về trên Wechat, Quý Thiển Ngưng nói thông tin chuyến bay cho chị biết, Mạc Hạm lại nói là đợi cô về thì cùng ăn cơm. Quý Thiển Ngưng không bao giờ nghĩ đến việc Mạc Hạm sẽ tự mình chạy đến sân bay, còn ngụy trang mình thành như thế, còn vứt thể diện diễn kịch cùng cô.
Cô cũng không nghĩ là Mạc Hạm sẽ biết ở sân bay có fans đến đón Chương Triều và Lục Thanh Hoan, chị sợ cô thấy bất công nên dùng phương pháp giả làm fans này tới an ủi cô.
Ánh mắt Mạc Hạm hơi trầm xuống: "Chị sợ người nào đó chưa bỏ ý định vấn vương em, cho nên muốn đích thân tới nhìn đó."
"......" Quý Thiển Ngưng biết chị đang nói đến Lục Thanh Hoan, cũng không nói tiếp nữa.
Mạc Hạm vô tình tới gần cô, hỏi: "Một tuần không gặp, có nhớ chị không vậy?"
Tim Quý Thiển Ngưng đột nhiên đập nhanh hơn, trả lời lấp lửng: "Ngày nào cũng phải vội vàng tuyên truyền, không có thời gian rảnh để nghĩ đến chuyện khác."
"Còn người ta thì đêm nào cũng nhớ tới em đó." Mạc Hạm thì thầm vào tai cô: "Baidu nói là nếu vẫn mơ thấy cùng một người thì chứng tỏ người kia cũng nhớ mình đó."
"Chị lại tự mình đa tình."
"Chị lại thấy là em cứng mồm cứng miệng đó."
"Em...... Ưm......" Quý Thiển Ngưng mới nói một chữ thì miệng đã bị chặn lại.
Mạc Hạm không thèm chào hỏi mà trực tiếp hôn xuống, Quý Thiển Ngưng không hề chuẩn bị tâm lý chút nào, mãi sau mới nhớ là phía trước vẫn còn Cố Tâm Mỹ, vội duỗi tay đẩy chị ra.
Mạc Hạm mút môi cô thật mạnh rồi mới thỏa mãn buông ra, chăm chú nhìn đôi môi ướt át của cô, chị cong môi cười, nói: "Hiểu lầm em rồi, hóa ra là mềm nha." Mềm đến mức chị muốn nuốt cả người luôn.
Quý Thiển Ngưng thở gấp, theo bản năng nhìn về phía trước, đúng lúc chạm phải ánh mắt lén lút của Cố Tâm Mỹ, vừa thẹn vừa giận, bèn phô trương thanh thế: "Lo lái xe của em đi, nhìn cái gì mà nhìn!"
Cố Tâm Mỹ chỉ là phát hiện phía sau có âm thanh kỳ lạ nên mới nhìn gương chiếu hậu, không ngờ lại bắt gặp hình ảnh nóng bỏng như vậy, vội nói: "Mắt em mù rồi, không thấy gì cả!"
"......" Quý Thiển Ngưng muốn ném cái đầu chó qua phía Mạc Hạm, muốn mắng người nhưng lại không biết nên mắng như nào, mặt nghẹn đỏ bừng, cuối cùng chỉ nặn ra một câu: "Chúng ta vẫn chưa xác định quan hệ, chị như thế là quấy rối tình dục đấy!"
Đáy mắt Mạc Hạm lóe sáng, thò mặt qua, nói: "Thế em muốn quấy rối lại không?"
"...... Ảo tưởng!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.