Chương trước
Chương sau
Editor: Lăng
Hai người bị mắng mà còn phải bị mắng cùng nhau.
Triệu Hân Nhiên sững sờ trong vài giây mới phản ứng, cô ta trốn sau lưng Tiết Gia Lệ, trông như đang bị bắt nạt, ấm ức mà lên án: "Dì Tiết dì nhìn xem, chị ấy vậy mà lại vì cái người diễn viên nhỏ bé đó mà mắng con!"
Tiết Gia Lệ kẹp ở giữa hai người, khó xử nói: "A Hạm, con bình tĩnh một chút đi, đây là đoàn phim, nếu như bị người người khác ảnh hưởng thì không tốt."
Mạc Hạm chưa bao giờ để ý người khác dùng ánh mắt gì để nhìn chị. Chị ngoảnh mặt làm ngơ đối với lời nhắc nhở của Tiết Gia Lệ, chỉ nhìn chằm chằm Triệu Hân Nhiên đang trốn ở phía sau, lạnh lùng và quyết tuyệt mà nói: "Từ hôm nay trở đi, giữa tôi và cô không còn bất kỳ quan hệ nào nữa. Nếu cô còn dám nhúng tay vào chuyện giữa tôi và Thiển Ngưng thì đừng trách tôi trở mặt không nhận người quen!"
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt hai người đồng thời không thể tin nổi.
Triệu Hân Nhiên không thể tin được những gì mình đã nghe, há to miệng mà nói không nên lời.
Tiết Gia Lệ nhanh chóng kéo lý trí về, cảm thấy không thể tưởng tượng: "A Hạm, con đang nói bậy gì đó?"
Ánh mắt lành lạnh của Mạc Hạm không gợn sóng chuyển hướng về phía Tiết Gia Lệ, mặt vô cảm mànói: "Mẹ, nếu mẹ tin con thì hiện tại vào trong với con. Nếu như tin tưởng cô ấy thì về sau để cô ấy làm con gái của mẹ luôn đi."
"Con đó, con bé này sao lại nói mấy lời như vậy chứ......"
Mạc Hạm ném xuống hai câu tàn nhẫn xong thì xoay người vào phòng nghỉ, Tiết Gia Lệ chần chờ một lát rồi cũng đuổi theo.
"Dì Tiết!" Triệu Hân Nhiên ngơ ngác bất lực bị cánh cửa ngăn ở bên ngoài.
"An Huệ, tới nhìn người phụ nữ điên đó một chút đi."
Mạc Hạm kết thúc cuộc gọi, nhìn Tiết Gia Lệ theo sau, nhẹ nhàng thở ra, nói: "Cảm ơn mẹ đã tin con."
Tiết Gia Lệ khóa trái cửa, bước vài bước đến trước mặt chị, móng tay sắc nhọn chọc vào ngực chị một cách thô bạo, nói: "Tôi thấy cánh cô coi bộ cũng cứng cáp lắm rồi đó, dám nói chuyện như thế à?!"
"Con xin lỗi." Mạc Hạm nói: "Nếu con không nói như vậy, thì mẹ lại bị Triệu Hân Nhiên dắt mũi nữa rồi."
"Cái gì mà bị dắt mũi chứ, con nói cái gì vậy!" Tiết Gia Lệ lại chọc chị.
Mạc Hạm nén đau, nói: "Động cơ của Triệu Hân Nhiên không trong sáng, cô ấy có thành kiến đối với Thiển Ngưng, muốn để mẹ hiểu lầm Thiển Ngưng, chán ghét Thiển Ngưng. Con đã nói qua rất nhiều lần với mẹ rồi, vì sao mẹ tình nguyện tin tưởng người ngoài như cô ấy chứ cũng không muốn tin tưởng con chứ?"
"Có Khi nào mẹ không tin con chưa?" Trên mặt Tiết Gia Lệ đã không còn sự ưu nhã cùng bình tĩnh, chống nạnh, bắn liên thanh: "Hân Nhiên thích con nên có lẽ đánh giá về Thiển Ngưng không đủ khách quan, mẹ không hoàn toàn tin con bé nên mới chạy tới hỏi con nè. Con thì hay rồi, có vợ quên mẹ, mẹ còn chưa nói gì hết thì con đã bất công đến như vậy."
"Nếu như mẹ có ý kiến gì với Thiển Ngưng thì đã sớm lén gặp con bé, cho con bé một tờ chi phiếu để con bé rời xa con từ lâu rồi."
Khóe miệng Mạc Hạm giật giật, nói: "Mẹ vẫn chưa thoát khỏi vai mẹ chồng ác độc diễn lần trước à?"
Ngực Tiết Gia Lệ kịch liệt phập phồng, chỉ vào chị mà nói: "Còn không phải do con mà giận sao!"
Mạc Hạm tự biết nói lỡ, lấy ghế cho bà ngồi xuống, lại rót nước cho bà.
Tiết Gia Lệ uống một hơi cạn sạch, đặt cái ly thật mạnh lên bà, nói: "Mẹ biết nhỏ giờ con không thích bị người khác quản, nhưng con là con gái mẹ. Người khác nói với mẹ về người con thích, nói Thiển Ngưng đối xử với con như thế nào thì mẹ không có khả năng coi như gió thổi qua tai được. Mẹ cũng sợ con bị thương chứ, tất cả cũng chỉ muốn tốt cho con thôi."
"Con biết mà." Mạc Hạm cầm tay bà, chân thành nói: "Cảm ơn mẹ. Thiển Ngưng em ấy sẽ không tồn thương con đâu, điều này thì xin mẹ hãy yên tâm."
"Vậy chuyện vừa rồi là như thế nào? Vì sao con bé lại quát mắt cong, vì sao lại đẩy côn?"
Mạc Hạm vẫn không hiểu được vì sao Quý Thiển Ngưng đột nhiên lại tức giận, nghĩ đến hẳn là do mình mình sai, nói châm chước: "Có khả năng là con nói sai gì rồi nên chọc em ấy giận thôi."
"Cái gì mà gọi là có khả năng, xem lời con nói đi, tức giận thì dỗ dành đi chứ!"
"Mẹ và Triệu Hân Nhiên đột nhiên chạy tới quấy rối, con dỗ như nào được?"
Tiết Gia Lệ "Chậc" một tiếng, kéo chị dứng dậy, nói: "Bây giờ con tìm con bé đi, cố mà nói rõ với con bé."
Mạc Hạm lao ra phòng cũng không thấy Triệu Hân Nhiên, không biết người phụ nữ điên kia đã bị An Huệ kéo tới chỗ nào nữa. Chị cũng không quan tâm mấy chuyện này, vừa tìm vừa hỏi thì rốt cuộc cũng thấy được bóng dáng của Quý Thiển Ngưng.
Chị đang chuẩn bị chạy nhanh qua đó thì phát hiện bên cạnh Quý Thiển Ngưng còn đứng vài người, người chói mắt nhất trong đó không ai khác chính là Lục Thanh Hoan.
" Em liên tục cập nhật《 Đình viện thâm sâu 》 mỗi ngày luôn á, thích nhất là Lạc tần và Uyển tần luôn đó, em là fan CP của hai người đó có biết không? Hôm nay thật là may mắn mới gặp được cảnh hai người ở cùng nhau, em nhất định phải chụp chung với hai người một tấm mới được." Một nhân viên công tác hưng phấn mà nói.
Quý Thiển Ngưng cười nói: "Tôi cũng không nghĩ tới chị Thanh Hoan tỷ sẽ tới thăm tôi, chị ấy cũng không nói với tôi."
"Chị cũng chỉ là đi ngang qua, nhớ tới em đang đóng phim ở chỗ này nên tiện đường tới xem." Lục Thanh Hoan nói.
Ba người chụp ảnh chung xong, nhân viên công tác kia lại nói: "Xem teaser thì có vẻ Uyển tần sẽ hắc hóa, có phải là thật không?"
Quý Thiển Ngưng: "Nếu tôi nói cho bạn thì không phải tương đương như là spoil sao?"
Nhân viên công tác: "Không sao cả, chị cứ nói đi, để em chuẩn bị tâm lý trước."
Quý Thiển Ngưng trầm ngâm một chút rồi nói: "Uyển tần vốn là vai ác. Nhưng tình cảm mà cô ấy dành cho Lạc Nhân trong mấy tập đầu là thật. Chỉ là sau này thấy hoàng thượng đối xử với Lạc Nhân quá tốt, vì ghen ghét mà sinh hận khiến tâm lý vặn vẹo."
Nhân viên công tác cắn chặt răng, nói đầy chân thành: "Đều do cái móng heo tên hoàng thượng mà! Nếu như không có hắn thì hậu cung đã vô cùng hòa hợp rồi, Lạc Nhân và Uyển tần của em cũng sẽ không tách ra."
"Tuy rằng trong phim thì Lạc Nhân và Uyển tần cuối cùng cũng trở mặt thành thù, nhưng tôi và Thiển Ngưng vĩnh viễn là chị em tốt." Lục Thanh Hoan kéo tay Quý Thiển Ngưng, nhìn cô đầy dịu dàng "Đúng không?"
Quý Thiển Ngưng cười cười với cô ấy, đặt một tay lên mu bàn tay cô ấy, chém đinh chặt sắt mà nói: "Đúng vậy, chúng ta vĩnh viễn là chị em tốt."
Thấy cảnh này, nhân viên công tác kia kích động đến rơi nước mắt, nói: "Làm một fan CP, trước khi Uyển tần hắc hóa thì em có thể đưa ra một yêu cầu nho nhỏ được không?"
Quý Thiển Ngưng, Lục Thanh Hoan: "Yêu cầu gì?"
Nhân viên công tác: "Chính là cảnh Uyển tần dạy Lạc Nhân viết chữ ở trong phim đó, cảnh Uyển tần ôm Lạc Nhân từ phía sau."
Quý Thiển Ngưng và Lục Thanh Hoan ăn ý mà liếc nhau, không nói gì, từ trong mắt đối phương đã thấy được đáp án.
Vì để thỏa mãn yêu cầu nhân viên công tác mê phim này, các cô đã tái diễn lại cảnh Uyển tần và Lạc Nhân tương tác với nhau như trong phim.
Nhân viên công tác kia giơ điện thoại lên cụp ảnh cho các cô, nói thầm: "Sao cứ quái quái thế nào ấy. Thiển Ngưng mang bộ đồ sinh viên này trong trẻ hơn quá, Uyển tần hẳn là lớn hơn Lạc Nhân vài tuổi nhỉ?"
Lục Thanh Hoan chợt nảy ra ý tưởng, nói: "Vậy đổi lại đây đi."
Quý Thiển Ngưng không rõ tình huống là như thế nào thì đã bị Lục Thanh Hoan mạnh mẽ đổi vị trí. Lục Thanh Hoan từ phía sau ôm lấy cô, cằm gác lên vai cô, nhẹ giọng: "Chụp đi."
Thấy một màn như vậy, Mạc Hạm không thể nhịn được nữa, mang theo một thân hàn khí, sải bước đi qua đó.
"Chị Hạm!" Trước mắt chợt lóe lên một bóng người, một nhân viên công tác ăn mặc như công nhân xông tới chặn chị lại, "Cuối cùng cũng tìm được chị rồi, đạo diễn đang tìm chị đó!"
Nghe thấy động tĩnh nên Quý Thiển Ngưng bỗng chốc ngẩng đầu lên, cách xa mấy mét cùng Mạc Hạm bốn mắt nhìn nhau.
Nụ cười trên mặt cô vụt tắt, là như không có việc gì mà quay đầu đi, xoay người nói với Lục Thanh Hoan: "Bên này có hơi ồn, chúng ta qua bên kia đi."
Lục Thanh Hoan thấy được Mạc Hạm, mỉm cười có ý chào chị. Nhưng không biết vì sao lại cảm thấy ánh mắt Mạc Hạm nhìn cô ấy tràn ngập địch ý? Không kịp nghĩ sâu hơn thì cô ấy đã bị Quý Thiển Ngưng kéo lại, thu hồi tâm trí, nói: "Được chứ."
Mạc Hạm trơ mắt nhìn Quý Thiển Ngưng kéo tay Lục Thanh Hoan rời đi, muốn đuổi theo.
"Chị Hạm, đạo diễn ở bên kia kìa."
Mạc Hạm nhìn nhân viên công tác đang ngăn mình lại, cố gắng ngăn cản cảm xúc lộn xộn và bất mãn ở trong lòmg, trầm giọng nói: "Đã biết."
《 Dương thành phong vân 》 là một bộ phim lấy nam giới làm chủ, nhưng làm nữ chính thì suất diễn của Mạc Hạm vẫn quan trọng. Chị vốn là muốn đi tìm Quý Thiển Ngưng, hỏi thử đối phương vì sao lại tức giận. Không nghĩ tới lại thấy Quý Thiển Ngưng và Lục Thanh Hoan có hành động mập mờ, chính chị lại bị giận tới mức no luôn rồi.
"Cắt ——"
Trần Nghĩa Chi ngồi ở sau máy quay theo dõi bèn đứng dậy: "Mạc Hạm, sáng nay trạng thái của em vẫn tốt lắm mà, sao giờ lại không có tâm trạng hệt như người mất hồn quá vậy?"
Lúc đạo diễn răn dạy thì người những người khác đều không dám lên tiếng, trong không gian yên tĩnh này chỉ nghe được lần thứ tư Mạc Hạm nói: "Thật xin lỗi, xin ngài cho tôi thêm một cơ hội nữa."
Mạc Hạm được xưng tụng là "Mạc một lần", nhưng trong cảnh quay này đã NG bốn lần! Hơn nữa chị toàn phạm phải sai lầm không đáng nhắc tới, không trách Trần Nghĩa Chi lại tức giận.
Trần Nghĩa Chi cẩn thận quan sát sắc mặt của chị, nói: "Có phải em thấy không được thoải mái ở chỗ nào không?"
Mạc Hạm lắc đầu, hít sâu, nói: "Xin cho tôi một phút."
Dùng một phút để đem toàn bộ cảm xúc tiêu cực bỏ qua một bên. Khi đối mặt với máy quay lần nữa thì thực lực thật sự của ảnh hậu Mạc Hạm đã quay trở lại, liền mạch lưu loát quay xong cảnh này.
Buổi tối còn phải quay cảnh đêm suốt đêm.
Từ sau bữa cơm trưa thì Mạc Hạm không còn cơ hội thấy Quý Thiển Ngưng ở một mình nữa.
Quý Thiển Ngưng và Lưu Vũ Tình gần như là đồng thời kết thúc công việc, khoảng 9 giờ tối thì các cô về lại khách sạn.
Hai người mệt gần chết, Quý Thiển Ngưng cừa cởi giày vừa hỏi cô ấy: "Cạu tắm trước hay mình tắm trước?"
Lưu Vũ Tình nằm lì trên giường, xua xua tay nói: "Cậu muốn gội đầu thì cậu trước đi, mình chơi điện thoại một lát."
Tắm rửa xong thì đã là nửa tiếng sau, Quý Thiển Ngưng ngồi ở trên giường thở dài: "Hôm nay mình diễn không tốt, bị đạo diễn mắng hơi bị tàn nhẫn luôn."
Lưu Vũ Tình dời lực chú ý khỏi màn hình điện thoại, ngạc nhiên nói: "Hình như nay chị Hạm cũng bị đạo diễn mắng đó, hai người quá ăn ý đó, bị mắng còn phải mắng chung mới chịu."
"......" Quý Thiển Ngưng không quá muốn nghe đến cái tên này, khảy khảy tóc, cố ý ngắt lời nói: "Cậu mau đi tắm đi."
"Mình không vội." Lưu Vũ Tình ôm điện thoại nhích lại đây, "Hôm nay cậu có lên Weibo không?"
"Cả ngày đều đóng phim, làm gì có thời giờ mà lướt Weibo." Quý Thiển Ngưng thất thần lau tóc.
"Ồ, mình còn tưởng là cậu thấy trên Weibo có người mắng cậu nên cậu mới diễn không tốt."
Quý Thiển Ngưng dừng động tác lại: "Vì sao lại mắng mình?"
"Là do cậu diễn Uyển tần đó." Lưu Vũ Tình nói: "Hôm nay《 Đình viện thâm sâu 》chiếu đến tập mười bốn rồi, Uyển tần hắc hóa hại chết hài tử của Gia quý nhân, lại hại Lạc Nhân ngã xuống từ trên ngựa dưới thiếu chút nữa bỏ mạng. Không biết đã xảy ra chuyện gì mà có một đám seeder chạy đến Weibo chính thức của đoàn phim mà công kích cá nhân cậu, nói cậu là diễn theo bản chất vốn có, nội tâm ác độc linh tinh gì đó."
* Từ gốc là thủy quân: "Thủy quân" trong cbiz có thể hiểu là một nhóm người (thường là người thất nghiệp, nội trợ, học sinh sinh viên muốn kiếm thêm thu nhập) được một tổ chức hay các nhân nào đó trả tiền để định hướng truyền thông theo ý mình (có thể là nâng/dìm, phát tán thông tin...) từ này khá giống với từ seeder nên mình đổi vì mình không thích dùng nhiều thuật ngữ Cbiz lắm.
"Seeder?" Quý Thiển Ngưng nhíu nhíu mày.
"Hẳn là seeder đó, nhấn vào toàn là acc clone không à." Lưu Vũ Tình nói: "Người bình thường xem phim chỉ nhằm vào nhân vật chứ không nhằm vào diễn viên, nhưng sau đó có người nhắm vào cậu, sau đó tất cả bình luận phía dưới kẻ đó đều là mắng cậu. Cậu chờ một chút, mình tìm cho cậu xem."
Lưu Vũ Tình nhảy tới bài đăng Weibo công bố vào ngày《 Đình viện thâm sâu 》 chiếu, trong đó bình luậ công kích cá nhật Quý Thiển Ngưng được xếp hạng đầu tiếng.
Đối với loại ngôn luận não tàn này, Quý Thiển Ngưng chỉ nhẹ nhàng liếc mắt một cái.
Lưu Vũ Tình thấy vẻ mặt cô ngưng trọng, nói: "Rõ ràng là có người cố ý bôi đen cậu rồi, cậu ngàn vạn lần đừng có để ở trong lòng."
Quý Thiển Ngưng "" Ừm" một tiếng, tiếp tục lau tóc.
"Cậu cũng có đắc tội ai đâu ta, vì sao......" Lưu Vũ Tình nói được một nửa thì đột nhiên nghĩ đến: "Có thể là do Triệu Hân Nhiên tìm người làm không?"
Trừ bỏ Triệu Hân Nhiên, Quý Thiển Ngưng cũng nghĩ không ra bản thân còn có thù oán với ai nữa, lông mày cô khẽ động, vô lực mà nói: "Mình không biết."
Lưu Vũ Tình nhận định chính là Triệu Hân Nhiên làm, mắng mỏ vài phút, hoãn khẩu khí rồi nói: "Nhưng quan hệ công chúng của công ty cậu có năng lực lắm, người nọ tìm bọn seeder mắng cậu lên top 10 hotsearch mà không đến mười phút đã bị triệt hạ rồi."
Cả ngày Quý Thiển Ngưng đều bận rộn đóng phim, cô cũng không biết việc này, nghĩ đến hẳn là người đại diện Lương Ninh làm.
Cô lập tức nhấn vào ảnh đại diện của Lương Ninh, nhắn tin cảm ơn Lương Ninh.
Vài phút sau Lương Ninh trả lời lại: "Không cần cảm ơn tôi, hot search không phải là do bên tôi xóa, tôi cũng không biết là chuyện như thế nào nữa."
Quý Thiển Ngưng kinh ngạc. Không phải công ty, không phải Lương Ninh, thì sẽ là ai?
- -------
Tiết Gia Lệ: Có đứa con đáng đồng tiền bát gạo ghê.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.