Editor: Lăng Hay tôi xoa nó giúp em? "《 Mê vụ 》Cảnh 237 lần một, bắt đầu!" Đây là cảnh quay đầu tiên của Quý Thiển Ngưng, do cô cùng Dư Lượng đóng chính. Nửa tháng trước vẫn luôn ở trong các đoàn phim khác đóng vai quần chúng, đã tích lũy được một ít kinh nghiệm diễn xuất, cũng tìm lại được cảm giác biểu diễn, nhưng đến khi bản thân trực tiếp diễn thì Quý Thiển Ngưng vẫn không tránh khỏi hồi hộp. Cô sợ chính mình diễn không tốt, không nghĩ tới lại thuận lợi ngoài dự đoán. Cảnh một quay năm phân đoạn, qua. Tiếp theo chính là quay cảnh hai, thay đổi địa điểm. Cảnh hai Quý Thiển Ngưng chủ yếu là diễn cùng Lâm Y, Dư Lượng chỉ làm cảnh, cũng không có động tác gì phức tạp, lời thoại tương đối nhiều, cũng chỉ quay năm phân đoạn. Đợi đạo diễn hô "OK", Quý Thiển Ngưng liền như trút được gánh nặng mà thở một hơi dài. Cái này cũng diễn vai quần chúng hoàn toàn không giống nhau, áp lực thật sự quá lớn. Sau khi quay xong chân cô có chút nhũn ra, Quý Thiển Ngưng không chút rụt rè, lấy lại quần áo do nhân viên công tác đưa rồi ra ngoài, động tác chậm như...... ....rùa bò. Nghĩ đến rùa tự nhiên lại nghĩ đến so sánh lúc trước của Mạc Hạm., Quý Thiển Ngưng vừa nghĩ trong đầu thì phát hiện Mạc Hạm đang đứng ở trước mặt cô, đúng là gặp quỷ mà. "......" Còn chưa đi, diễn viên chính nhàn nhã vậy sao? Mạc Hạm nhìn cô từ trên xuống dưới, đánh giá cô hết một vòng, cuối cùng dừng lại ở hai chân cô, nhíu mày: "Chân làm sao vậy?" Chân cô tê cứng cũng nhìn ra được sao??? Quý Thiển Ngưng lập tức đứng thẳng, dậm chân một cái, không được tự nhiên nói: "Không có việc gì." Cũng may Mạc Hạm không có tiếp tục truy cứu vấn đề này, đi phía trước một bước, thấp giọng nói: "Diễn đến cũng không tệ lắm." Đây là...... đang khen cô? Quả nhiên là gặp quỷ. Đời trước Mạc Hạm chưa khen cô bao giờ, nhưng lại thường xuyên chê bai tay chân cô vụng về, không có đầu óc. Tự nhiên bây giờ Quý Thiển Ngưng lại được khen ngợi. Đang yên lành lại nhớ chuyện này làm gì? Quý Thiển Ngưng lắc lắc đầu, thu lại cảm kích bất ngờ cùng ảm đạm, nhìn vào mắt chị khách sáo nói: "Cảm ơn chị Hạm." Mạc Hạm cũng không trả lời, đôi mắt nhìn về phía lỗ tai cô. Quý Thiển Ngưng: "......" "Mạc Hạm." Đạo diễn Trương Đào đột nhiên lên tiếng: "Tiếp theo là cảnh của cô, nhanh đi chuẩn bị một chút đi." Quý Thiển Ngưng bèn nhân cơ hội chạy mất. Bên ngoài bầu trời đen kịt, không biết là sắp mưa hay lại đổ tuyết. Quý Thiển Ngưng tâm trạng thoải mái, gấp gáp móc điện thoại ra kể cho Khương Ấu Na tình huống khi cô đóng phim. Khương Ấu Na rất nhanh đã trả lời lại cổ vũ cô, còn hỏi cô khi nào thì quay xong. Buổi sáng Diêu Mỹ Lan đã nói cho cô biết hôm nay cô có hai cảnh diễn, Quý Thiển Ngưng chạy tới hỏi một chút, biết được lát nữa cô còn phải diễn chung với dàn nhân vật chính ba phân đoạn nữa. Làm một nhân vật phụ nhỏ bé, Quý Thiển Ngưng chỉ có thể đợi. Chờ một lần tới tận giờ cơm tối cũng vẫn chưa tới lượt cô. 10 giờ đêm, đoàn phim phát bữa ăn khuya, Quý Thiển Ngưng ăn chút sủi cảo nước. Vẫn chưa đến phiên cô, cô lại không dám đi chỉ có thể lưu tại phim trường cùng Dư Lượng nói chuyện phiếm giải buồn. 1 giờ sáng, Quý Thiển Ngưng chịu hết nổi, cô xem kịch bản mà chữ đè chữ, buồn ngủ híp cả mắt. Đoàn phim chỉ chuẩn bị cho họ một cái ghế xếp nhựa, cô ngồi đến ê mông, bèn điều chỉnh lại tư thế rồi dùng kịch bản che mặt lại. Chờ diễn so với lúc đóng phim còn mệt hơn, phim trường vừa lạnh lại còn vừa ồn khiến cô nhanh chóng đi vào giấc ngủ. Lúc tỉnh lại, phát hiện trên người vô cùng ấm áp dễ chịu, Quý Thiển Ngưng vừa cúi đầu liền thấy không biết từ khi nào lại nhiều một cái chăn lông. Cô bất ngờ, tưởng nhân viên công tác trong đoàn phim đắp cho cô nhưng vừa nhấc một góc chăn lên, đang muốn tìm người hỏi một chút thì mũi lại nghe được mùi hương quen thuộc, cô giật mình. Mùi hương này, cùng với mùi nước hoa trên người Mạc Hạm rất giống nhau. . ||||| Truyện đề cử: Song Hướng Mê Luyến ||||| ...... Là Mạc Hạm? Phim trường có người đi tới đi lui, hỏi vài người nói không chừng có thể xác định được, nhưng Quý Thiển Ngưng nghĩ một lát cũng không có đi hỏi. Cô chỉ là một diễn viên vô danh, Mạc Hạm dựa vào cái gì mà đắp chăn cho cô? Người khác nghe xong không chừng còn cười vào ý nghĩ kỳ lạ này của cô. Kỳ thật không cần hỏi, trong lòng cô cũng đã chắc chắn tới 90%. Mạc Hạm phần lớn đều rất là lạnh lùng, mặc kệ là đối với người hay sự vật, nhưng ở những chi tiết nhỏ nào đó, chị lại rất nguyên tắc. Tỷ như nước hoa chị chỉ dùng một loại hay cùng kích cỡ, dùng mười năm cũng không chán. Loại cố chấp này, không biết là chung tình hay là do lười nữa. Quý Thiển Ngưng đi một vòng cũng không tìm được Mạc Hạm, lại phát hiện chị đang ở phim trường. Cô bước tới hỏi: "Đây là của hai người sao?" Trác Nhiên nhìn thấy chăn còn đang không chắc chắn, bèn cầm lấy nhìn thoáng qua nhãn hiệu, nói: "Đây là của A Hạm. Sao lại ở trên tay cô?" Quý Thiển Ngưng thật sự không thích loại mắt chó coi thường người khác này của cô ta, trong ánh mắt lại mang theo địch ý. Đời trước ít tiếp xúc, hiểu biết cũng không nhiều lắm, không nghĩ tới người này lại đáng ghét như vậy. Cô tức giận mà nói: "Tôi trộm đó." "......" Đáo án này làm Trác Nhiên mở rộng tầm mắt. Trác Nhiên đương nhiên biết chuyện cô ăn trộm là không có khả năng. Vừa mới nãy, Mạc Hạm còn hỏi cô ta muốn lấy chăn, Trác Nhiên tưởng là Mạc Hạm dùng, không nghĩ tới lại ở trên tay Quý Thiển Ngưng. Dùng ngón chân cũng hiểu, chăn lông này là Mạc Hạm đưa cho Quý Thiển Ngưng. Nhưng dựa vào cái gì? Trừ bỏ lớn lên xinh đẹp ra, cô gái này không còn cái gì đặc biệt nữa, vì cái gì mà Mạc Hạm đối tốt với cô ấy như vậy? Trác Nhiên rất không phục. Quý Thiển Ngưng không thèm biết cô ta đang nghĩ cái gì ở trong lòng, xoay người rời đi, vừa đi vừa móc điện thoại ra nhanh chóng đánh chữ. —— "Chăn của chị tôi đã trả cho người đại diện rồi." Gửi đi. Đã giải quyết xong. Mặc kệ Mạc Hạm rốt cuộc có ý đồ gì, cô vẫn cố ý bỏ qua lòng tốt này, chính là không muốn nợ ân tình của đối phương. Các cô thật sự không nên tiếp xúc với nhau quá nhiều. Gió thổi ào ào, chỉ đánh mấy chữ mà ngón tay Quý Thiển Ngưng tê cứng hết. Cô cất điện thoại, còn chưa trở lại khu nghỉ ngơi bỗng dưng nghe được một tiếng rống to: "Mỹ Lan mau đi nói cho toàn bộ nhân viên, nửa tiếng nữa xuất phát, nếu trời còn không mưa thì đem cảnh quay phá nổ kia quay trước." "Ầm ầm" một tiếng, trong đầu Quý Thiển Ngưng như vang lên tiếng sấm, cô sững sờ đứng tại chỗ. Muốn quay cảnh bộc phá sao? Không phải nói ngày mai mới quay sao? Nhân viên công tác ở dưới sự phân phó của đạo diễn liền bận rộn hết cả lên, dọn máy móc, đạo cụ. Xe bảo mẫu đã vào sẵn, diễn viên nào quay cảnh bộc phá thì đi lên xe. "Thiển Ngưng, đi thôi." Có người đụng nhẹ cô, Quý Thiển Ngưng còn chưa kịp thấy rõ khuôn mặt đã thất tha thất thểu bước theo, hốt hoảng đi theo đoàn người vào xe bảo mẫu. Trên xe chen chúc, Quý Thiển Ngưng ngồi xuống lúc lâu mới phản ứng được người vừa rồi kêu cô là Dư Lượng, có chút choáng váng, hỏi: "Chúng ta muốn đi đâu ấy nhi?" "Đi quay ngoại cảnh đó." Dư Lượng nói: "Cái cảnh bộc phá đó quá nguy hiểm, phim trường bên này không cho chụp, cho nên đến phải quay ở bên ngoài. Tôi vừa rồi nghe đạo diễn nói ngày mai có khả năng sẽ mưa to nên quay trước." "Ồ......" Cổ họng Quý Thiển Ngưng có chút khô rát. Dư Lượng thấy cô không có tâm trạng, cho rằng là do mệt nhọc, săn sóc nói: "Tối nay ai cũng không ngủ ngon, hay trước hết cô cứ ngủ một lát? Từ đây qua đó khoảng một giờ, tới nơi thì tôi gọi cô dậy." "Được......" Xe một đường xóc nảy mà đi, Quý Thiển Ngưng cứ vậy mà thiếp đi. Mùa đông khắc nghiệt, cô lại cảm giác nóng vô cùng. Bên tai như có giọng nói hoảng loạn kêu lên: "Mau cứu cô ấy, mau ——" Giọng nói này sao lại giống của Mạc Hạm quá vậy? Không sai, là Mạc Hạm. Hỏa xà hung mãnh khiến cho người khác không dám tới gần, hai nhân viên công tác liều mạng chặn Mạc Hạm lại, một người trong đó nói: "Chị Hạm, cô không thể vào, quá nguy hiểm." Quần áo Mạc Hạm bị kéo rách, tóc cũng rối bời, trên khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng tràn ngập sự khủng hoảng, nhìn bị cô gái đang bị đám lửa cắn nuốt, tuyệt vọng lại bất lực: "Cô ấy là vì cứu tôi, mấy người sao lại ngăn tôi...... Buông ra!" Mặc kệ chị la hét cỡ nào, nhân viên công tác cũng không chịu buông tay, hai người mất chín trâu hai hổ mới kéo được chị ra khỏi gian nhà gỗ nguy hiểm kia. "Thiển Ngưng, Thiển Ngưng cô làm sao vậy?" Quý Thiển Ngưng bị người lay đến tỉnh. Cô đổ mồ hôi đầy đầu, dần tỉnh lại, đập vào mi mắt chính là khuôn mặt quan tâm của Dư Lượng, há miệng thở dốc: "Tôi......" Dư Lượng nhìn cô mặt trắng bệch nói: "Cô có phải bị say xe không? Hay là có chỗ nào không thoải mái?" Cửa sổ xe ánh lên bộ dáng chật vật của cô, Quý Thiển Ngưng lau mồ hôi lạnh trên trán, nói dối: "Gặp ác mộng thôi." Nghe được là ác mộng, cục đá trong lòng Dư Lượng cuối cùng cũng thả xuống, tò mò hỏi cô: "Ác mộng gì vậy?" "...... Không nhớ rõ." Dư Lượng thấy cô không có hứng thú cũng không hề hỏi nhiều, lại bắt đầu lải nhải kể chuyện xưa của anh ta. Quý Thiển Ngưng thì một câu một chữ cũng không vào. Cơn ác mộng này quá chân thật, quả thật là đem tình cảnh đời trước cô trải qua tái hiện lại. Cô cũng không biết chuyện ngoài ý muốn đó rốt cuộc là phát sinh như thế nào, lúc ấy cô cùng Mạc Hạm và Dư Lượng sắm vai A Quang bị trói tới một gian nhà gỗ bị bỏ đi, A Quang bởi vì đã bị bại lộ nên nói muốn nổ chết các cô. Thời điểm dùng thuốc nổ thì các cô đang ở rất xa, theo lý thuyết thì chính là rất an toàn. Nhưng kíp nổ do nhân viên đạo cụ chuẩn bị lại không biết ở phân đoạn nào xảy ra vấn đề, nhà gỗ do bọt biển chế thành đột nhiên bốc lửa, xà ngang trên nóc nhà đột nhiên sập xuống, mắt thấy nó sắp nện lên người Mạc Hạm. Quý Thiển Ngưng lanh tay lẹ mắt đẩy chị ra, chính mình bất hạnh bị xà ngang đập vào, ngã vào mớ bọt biển dễ cháy. Đoạn sau của ký ức...... Cô không dám nghĩ tới. Cô nhịn xuống việc dạ dày bị co rút, rót cho chính mình một ly nước lạnh, cả người run rẩy, sau lưng ướt đẫm mô hồi. Có lẽ là ban đêm nên con đường vắng vẻ, không đến một giờ bọn họ đã tới nơi muốn đến. Quý Thiển Ngưng xuống xe suýt nữa là té ngã, Dư Lượng muốn đỡ cô liền bị cô xua xua tay nói: "Tôi không có việc gì." Dư Lượng là người có không tinh tế, cũng không có hoài nghi gì nhiều. Nhân viên công tác vừa đáp đất liền nhanh chóng bắt tay vào việc. Đạo diễn kêu dàn diễn viên tập hợp. Ngoại cảnh sẽ quay hai cảnh, trong đó một là năm người quần diễn, đạo diễn trước hết giảng khó khăn lớn nhất khi diễn cảnh bộc phá. Quý Thiển Ngưng còn đắm chìm trong cơn ác mộng kia, cô cũng nghe không rõ đạo diễn đang nói cái gì, có người đẩy cô vài lần cô cũng không có phản ứng. Đang thất thần, tay phải đột nhiên bị đau, cô liền "A" một tiếng. "Cô có ý kiến?" Đạo diễn Trương Đào men theo thanh âm nhìn về phía cô. Quý Thiển Ngưng vẻ mặt ngơ ngác: "Tôi...... A?" Trương Đào thấy cô ấp úng, cực có kiên nhẫn mà nói: "Suy xét đến việc nổ mìn có tính nguy hiểm rất lớn, chúng tôi muốn đổi thủ pháp quay phim. Chi tiết nổ mìn chúng ta sẽ cắt ra quay riêng, như vậy khiến cho khán giả thấy hồi hộp, cũng bảo đảm mọi người an toàn. Mọi người sau khi thảo luận qua đều cảm thấy biện pháp này không tồi, nếu cô có ý kiến tốt hơn, cứ việc đề xuất." Quý Thiển Ngưng im lặng thật lâu mới tiêu hóa hết lời nói của Trương Đào là có ý gì, khó tin nói: "Ngài là nói, quay riêng cảnh nổ mìn, không cần đặt thuốc nổ chung với chúng tôi...... Là ý này sao?" Trương Đào gật đầu: "Chính là ý tứ này. Cho nên, cô có ý kiến gì không?" Cổ họng Quý Thiển Ngưng khô khốc, nói: "Không có." Cô không cần diễn cảnh bộc phá? Cô sẽ không bị thiêu nữa, đúng không? Quý Thiển Ngưng vui mừng như điên, vui sướng đến mức muốn quay một vòng. Cơ thể mới vừa động một chút, liền bắt gặp một đôi mắt sâu như hồ nước, trong lòng cô lộp bộp nhảy dựng. Mạc Hạm sao lại đứng bên tay phải cô? Vậy người vừa rồi nhéo cô là......? Đạo diễn dùng mười phút nói xong việc quay phim, nói diễn viên chuẩn bị sẵn sàng, đi đến hiện trường nhà gỗ xem tình huống bố trí. Tất cả mọi người đều tản ra, Quý Thiển Ngưng đi đến trước mặt Mạc Hạm, hỏi thẳng vấn đề: "Là chị nhéo tôi?" "Ừ." Biểu tình Mạc Hạm có vẻ lãnh đạm, đôi mắt lại nhìn chằm chằm cô, giống như trên mặt cô có dính cái gì dơ vậy. Quý Thiển Ngưng lại tức kinh ngạc: "Chị nhéo tôi làm gì?" Mạc Hạm nhíu mày nói: "Đạo diễn đang chỉ đạo, em không nghiêm túc nghe thì ra thể thống gì nữa." "......" Quý Thiển Ngưng nghẹn lời. "Rất đau sao?" Một lát sau Mạc Hạm hỏi. Quý Thiển Ngưng nghẹn họng: "Tôi nhéo chị một cái thử xem?" Nhắc nhở thì nhắc nhở, nhéo người ta làm gì? Cách mấy tầng quần áo còn có thể nhéo thịt cô, hại cô mất mặt...... Cái này tuyệt đối là trả đũa! Nhưng mà trả đũa cái gì chứ? Quý Thiển Ngưng chốc lại nghĩ không ra là gì. Mạc Hạm thấy vẻ mặt không vui cô, tự trách mình không khống chế tốt lực đạo, thanh âm mềm mại: "Để tôi nhìn thử xem?" Quý Thiển Ngưng không nói hai lời liền vén tay áo lên, kéo đến một nửa lại bị gió lạnh thổi qua, nổi da gà lên, cả người cô liền thanh tỉnh, vội đem tay áo thả xuống. "Hay là tôi xoa cho em?" Mạc Hạm dò hỏi Trước đánh sau lại cho đường, có khác gì đang dỗ con nít không? "Không cần!" Quý Thiển Ngưng thở phì phò bỏ đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]