Được sự giúp đỡ của Ash, Dylan đi ra khỏi viên đá xa-phia.
Dáng vẻ của cô trông rất quen thuộc, tóc vàng mắt xanh, dung mạo xinh đẹp, là bộ dáng phóng đại của búp bê luyện kim Lan.
Vừa mới thức tỉnh nên cô còn suy yếu, da thịt vô cùng tái nhợt vì nhiều năm không thấy ánh nắng mặt trời.
Ash lấy một cái đệm ra để cho cô ngồi trên đó, rồi lại đưa cho cô mấy bình thuốc phép, hi vọng chúng có thể giúp được cô.
Sau khi uống thuốc phép, tinh thần Dylan dường như tốt hơn một chút.
Cô nhìn rồng đen đang vẫn hơi hoảng hốt: "Ngại quá, làm phiền ngươi trong những năm qua rồi."
"Không..." Zeldorf khó khăn nói: "Cũng không phiền phức gì."
Hắn còn chẳng biết sự tồn tại của Dylan thì sao cô có thể làm phiền hắn?
"Có lẽ bởi vì khế ước với Mercator, chàng ấy chọn ngủ say nên ta cũng không thể không ngủ say." Dylan giải thích, "Tình thế lúc ấy rất hiểm trở, vì để tránh bị nhóm sinh vật ma tìm thấy, ta đành chọn chỗ an toàn nhất lúc bấy giờ."
Zeldorf: "..."
Có lẽ hắn là con rồng đầu tiên khiến con người cảm thấy an toàn rồi.
Cảm xúc của rồng đen rất ư phức tạp.
Lẽ ra gặp con người, nhất là con người mà họ đã từng đối địch gay gắt, hơn nữa người này còn "đùa bỡn" họ, lúc này họ nên thừa dịp đối phương suy yếu để bóp chết đối phương mới đúng.
Nhưng lúc nãy họ mới nghe lời tiên đoán của Dylan, biết đâu tương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-the-gioi-deu-la-than-tro-cong/3233798/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.