Editor: Aminta. 
Bầu trời ở Vực Thẳm là một màu xám hỗn độn, không có ngày đêm, càng không có mặt trời hay trăng sao. 
Ash đứng trên vùng đất cứng rắn cùng chờ đợi "lúc ánh sao áng nhất" theo lời lãnh chúa linh hồn với mọi người. Bỗng dưng, cậu có một linh cảm trong lòng, cậu ngẩng đầu lên nói: "Đến rồi." 
Khi cậu dứt lời, trong chớp mắt có vô số ánh sáng chiếu xuống từ không trung lên vùng đất bằng không có thứ gì trước mặt họ, giống như cực quang huyền ảo nhất của Bắc Địa, nó trải rộng như vạt áo gợn sóng xinh đẹp, ánh sáng trắng bạc rực rỡ lấp lánh tràn đầy sự sống trong Vực Thẳm đơn sắc tĩnh mịch. 
Chỉ trong vòng mấy giây, ánh sáng đan chéo nhau, trải rộng ra, nhanh chóng dựng lên một cánh cửa trước mặt mọi người. 
Cánh cửa cao lớn, hoa văn pháp thuật xinh đẹp phức tạp xếp thành họa tiết trang trí trang nhã, phong cách tinh xảo đẹp đẽ khiến người ta không khỏi nghĩ rằng nó là tác phẩm của một cô gái tao nhã. 
"Chính là nó!" Lãnh chúa linh hồn nằm trong tay Sigourney thét lên: "Nhìn đi, đó chính là lối vào di tích, ta không hề lừa các người, cầu xin các người thả ta đi!" 
Tiếng thét thật sự rất chói tai. 
Sigourney dùng một ngón tay chọt cục nắm trắng, cục nắm trắng run lên và lập tức im lặng. 
"Làm sao để đi vào?" Anh hỏi. 
Cục nắm trắng cứng đờ một chốc trong lòng bàn tay anh, tiếp theo nó nhỏ giọng nói: "Không, không biết." 
Khi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-the-gioi-deu-la-than-tro-cong/3233738/quyen-6-chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.