Chương trước
Chương sau
Editor: @cacaokemtrung

Note: mọi người có thể replay bài trên trong lúc đọc chương này nha :3

Cậu không phân biệt được vết cắn này mạnh hay yếu, chỉ mơ hồ nhận ra sự sốt sắng lo âu cực kỳ mãnh liệt, cùng với sự nhẫn nhịn và say mê cuồng nhiệt đang cố giữ riết lấy mình.

Những giọt mưa li ti bắt đầu đổ xuống, giữa tiếng hô hấp có thể nghe thấy tiếng tim đập hỗn loạn.

Con hẻm nhỏ lặng ngắt như tờ.

Phía sau đều là nhân viên trong ekip của Cố Như Trác, bọn họ quay quắt nhìn nhau, không giấu nổi sự phấn khích. Có vài người đang định men theo đường này để vào bãi đậu xe, nhưng đã bị nhân viên ekip chặn lại từ xa, đành phải hô to: "Sao thế, sao phía trước nhiều người vậy?"

"Xin thứ lỗi, đường này tạm thời không đi được, thật sự xin lỗi anh." Nhân viên công tác chặn kín kẽ con đường, nửa cái bóng người cũng không lọt vào được, lần này Lương Tĩnh cũng đi theo Cố Như Trác, cô hít sâu một hơi, cực kỳ bình tĩnh.

Nhân viên công tác hỏi cô: "Chị Lương, giờ... giờ phải làm sao đây ạ?"

Bọn họ đều chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, vốn dĩ cả đám đang đi theo Cố Như Trác xuống bãi, bỗng thấy Cố Như Trác đột nhiên vọt vào đây, sau đó... chính là cảnh tượng kích thích ướt át như vậy.

"Không sao đâu." Lương Tĩnh cực kỳ bình tĩnh: "Chị đã biết nó là phần tử nguy hiểm từ lâu rồi, chị đã biết chắc chắn sẽ có ngày nó phải bị lật mặt mà, chị viết xong đơn xin từ chức rồi... Mấy năm qua, mọi người vất vả rồi, hôm nay có mười ba phóng viên giải trí đến đúng không?"

"Đúng vậy, hơn nữa có vài người vẫn đang theo đuôi chúng ta..."

"Không sao cả, chỉ cần nói hôm nay Cố Như Trác hăng hái làm việc nghĩa là được." Lương Tĩnh có vẻ rất thành thạo: "Chị quen luôn rồi."

Cố Như Trác vẫn đang cắn vùi vào gáy Trình Bất Ngộ, gần như chảy máu, Trình Bất Ngộ cau mày đặt tay lên ngực anh, muốn đẩy anh, nhỏ giọng nói: "... Đau."

Lúc này, Cố Như Trác cuối cùng cũng buông cậu ra.

Anh lùi về sau một bước, cười cười lẳng lặng nhìn cậu.

Trình Bất Ngộ ngước mắt lên, cặp mắt đen láy ánh nước, đuôi mắt ửng đỏ.

Chỉ trong nháy mắt đó, điên cuồng và tàn bạo trong mắt anh đều rút đi, lại quay về vẻ tản mạn thờ ơ ngày thường: "Đi theo tôi."

Anh lấy kính râm của mình ra đeo vào cho Trình Bất Ngộ, rồi nắm chặt cổ tay cậu, dẫn cậu đi về phía trước.

Sau đó, nhân viên công tác sau lưng anh cũng lục đục hành động, tiến lên vây lấy bảo vệ bọn họ, đoàn người cùng ra khỏi hẻm.

Vài người ở lại đỡ Tề Khánh đứng dậy hỏi thăm tình hình, Tề Khánh chẳng dám hé răng nửa lời.

Cố Như Trác đi lướt qua y, thản nhiên liếc y một cái.

"Nam chính của Tiễn Trường Kình đúng không? Gọi điện thoại cho đạo diễn của bộ này, nói sơ qua tình hình, để bọn họ xem rồi đổi người khác đi." Cố Như Trác nhíu mày, giữa đôi mày sắc bén lộ vẻ ác liệt.

Tất cả mọi người đều câm như hến, còn Tề Khánh thì tái trắng cả mặt — Tiễn Trường Kình là bộ đầu tiên y được nhận vào vai nam chính, dù rằng tất cả đoàn phim đều dặn dò trước khi khởi quay là đừng để cuộc sống cá nhân ảnh hưởng đến công việc, nhưng y đã từng dùng thân phận của tư bản ép uổng không ít người, không ngờ lần này lại thất bại dưới tay Trình Bất Ngộ.

Huống hồ, Trình Bất Ngộ không phải là người được Điện ảnh và Truyền hình Tinh Thần ưu ái nâng đỡ, trước giờ y cũng chưa nghe ai nhắc đến cái tên này.

Cố Như Trác vốn xuôi chèo mát mái từ nhỏ, một bước đã lên mây, sau lưng còn có những nghệ thuật gia lão làng rung chuyển một phương hậu thuẫn, bản thân hắn không thấy được những mặt phức tạp trong vòng này, không biết ngủ với diễn viên mới là chuyện phổ biến đến nhường nào.

Trình Bất Ngộ là người của hắn, vì sao hắn không nói? Không phải lần này y đã xui xẻo quá rồi sao!

"Hôm nay có rất nhiều phóng viên theo đuôi đến đây, cậu theo tôi về khách sạn trước đã." Đợi đến khi lên xe, Cố Như Trác mới buông tay Trình Bất Ngộ, vẻ thản nhiên: "Cậu có bị thương không? Gã ta có bắt nạt cậu không?"

Trình Bất Ngộ ngồi ở ghế phó lái, cúi đầu như đang có điều suy nghĩ, nhẹ giọng đáp: "... Không có."

Giọng cậu nghe hơi yếu, mang lại cảm giác đau đớn khôn tả nào đó, giống như một người vừa bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng — hoặc là giống một người bỗng bị kéo vào một cơn ác mộng khác, Trình Bất Ngộ cố gắng hòa hoãn lại, hít sâu một hơi rồi nói tiếp: "Không phải anh ta cố ý làm vậy đâu, các anh không cần..." Cậu đang tìm một cụm từ nào đó thích hợp để nói tiếp.

"Không phải anh ta cố ý làm vậy đâu?"

Cố Như Trác nhìn cậu, giọng nói vừa chậm rãi vừa nghiêm nghị, sắc mặt thoáng chốc đã trở nên khó coi: "Vậy ý cậu là, cậu biết sẽ xảy ra chuyện gì? Cho nên mới đi cùng gã?"

"Cậu thích tên đó? Thích cái loại như gã ta sao?" Cố Như Trác áp sát, giọng càng lúc càng lạnh đi, đáy mắt cuộn trào một thứ cảm xúc mãnh liệt, gần như nghiến răng nghiến lợi.

Trình Bất Ngộ chưa từng thấy dáng vẻ tức giận như vậy của anh, cậu chần chờ một lát rồi nhỏ giọng đáp: "Cũng không phải..."

Cậu quay mặt đi, thấy thái độ của anh làm mình không thoải mái, hơi ấm ức trong lòng, thế là xoay người định xuống xe, giọng rầu rĩ: "Tôi phải về. Chuyện hôm nay, cảm ơn anh."

Cậu đưa tay định mở cửa xe nhưng lại bị Cố Như Trác kéo lại, lần thứ hai ôm cậu vào lòng.

Nhiệt độ cơ thể Cố Như Trác rất nóng, hơi thở rất nóng, những ngón tay cũng rất nóng, anh như thể hốt hoảng khi thấy cậu sắp rời đi, thế là đành hạ giọng dỗ dành: "Bên ngoài nhiều người lắm, không sao, đừng lo, ở lại với tôi thêm một lát."

"Ở lại thêm một lát nữa thôi."

Giọng anh trầm đi, ngữ khí cũng dịu dàng hơn khi nãy.

Trình Bất Ngộ bị anh ôm vào lòng thì bất động, vẻ mặt cậu ngỡ ngàng, cậu không nhìn thấy biểu cảm của Cố Như Trác, chỉ có thể cảm nhận được người đàn ông phía sau đang tựa trán lên vai mình, trọng lượng cơ thể đè lên người cậu, rất nặng.

Cố Như Trác không nói gì thêm, chỉ im lặng.

Trình Bất Ngộ cũng dần bình tĩnh lại, nhận ra cảm xúc khó chịu khi thoát vai đã hoàn toàn biến mất, chỉ là cổ vẫn hơi nhói — quả thật Cố Như Trác cắn cậu khá mạnh, có điều đến giờ cậu vẫn chưa hiểu tại sao anh lại cắn mình.

Cậu đang định về nhà nhưng Cố Như Trác không chịu để cậu đi, thế là tạm thời cậu không biết mình nên làm gì.

Trình Bất Ngộ chỉ giữ nguyên tư thế bị anh giam lại trong lòng, sau một lát suy nghĩ mới nói: "Tôi không bị anh ta bắt nạt, chỉ là tôi... không thoát vai được, nên không sao đâu."

Cố Như Trác vẫn trầm mặc.

Diễn viên không thoát vai được cũng khá thường thấy, thậm chí một số ít diễn viên có kỹ năng không xuất sắc lắm, sau khi diễn cảnh CP thì nảy sinh tình cảm thật sự cũng là chuyện bình thường. Các diễn viên được lựa chọn vào vai diễn ít nhiều gì cũng sẽ có vài nét tính chất đặc trưng tương tự với nhân vật, mà các nhân vật có CP với nhau thu hút lẫn nhau cũng là điều hiển nhiên.

Tình một đêm ở phim trường xảy ra giữa các diễn viên chính là phổ biến nhất, thậm chí có cặp sau đó thật sự hẹn hò với nhau.

"Vì không thoát vai được nên cậu mới đi theo gã?"

Sau một lúc lâu, giọng Cố Như Trác mới bình tĩnh lại, rõ ràng là cảm thấy lời giải thích này nghe thuận tai hơn nhiều.

Ít nhất là thuận tai hơn câu "Trình Bất Ngộ chủ động quyến rũ tôi" gấp trăm lần.

Vẻ lười biếng thường này của anh lại lộ ra: "Tính này của cậu sẽ gây phiền phức lắm đấy. Sau này nhớ kỹ đừng có đến gần ai chưa rõ tốt xấu, biết chưa?"

Trình Bất Ngộ không nói gì.

Thật ra không phải cậu không biết chuyện này, thậm chí cậu còn biết rõ tính nguy hiểm của việc đó, nhưng cậu thật sự không thể cưỡng lại cảm giác được nhập vai.

Có thể gặp phải chuyện không may gì không, khi nào sẽ xảy ra việc như thế... Có lẽ cậu đã từng nghĩ tới, nhưng cậu vẫn không thể ngừng việc theo đuổi cảm giác đó.

Từ sau khi học cấp ba... Từ sau khi trò chơi yêu đương kéo dài hai năm rưỡi kia kết thúc.

Cố Như Trác xoay người cậu lại, áp sát mình, nghiêng đầu xem vết cắn trên cổ cậu.

Không chảy máu, nhưng dấu răng rất sâu, da Trình Bất Ngộ vốn trắng, dưới lớp da trắng lạnh mơ hồ thấy được những đường tĩnh mạch xanh nhạt, bởi vậy nên nếu có dấu vết gì lưu lại sẽ nhanh chóng để lại màu đỏ sậm, rất dễ thấy.

Giống như một dấu hiệu để lại trên con mồi của mình.

"Có đau không?" Anh thổi thổi cho cậu, giọng đều đều như thường, nhưng chính anh cũng không phát hiện ra hai mắt mình đang mang theo ý cười.

Trình Bất Ngộ né người đi, cậu cụp mắt, chợt nhận ra khoảng cách hiện tại giữa bọn họ không ổn lắm: "Không đau."

"Được." Cố Như Trác buông cậu ra, thanh âm bình tĩnh: "Từ nay về sau, lúc cậu ra vào phim trường, tôi sẽ cho người theo cậu trong toàn bộ hành trình, cậu là nghệ sĩ của tôi, chuyện này sẽ không có lần sau."

Trình Bất Ngộ ngước mắt lên nhìn anh, đôi mắt đen thẫm tĩnh mịch, nhưng đâu đó vẫn còn nét ngơ ngác.

Cố Như Trác nhìn cậu, bỗng nhiên cảm thấy cậu bây giờ vẫn rất giống khi còn học cấp ba: ngơ ngác, lạnh lùng, chọc một cái mới động đậy một lần — mà có khi chọc một cái cũng chẳng động đậy gì.

Khi đó Trình Bất Ngộ mới vào nhà anh, toàn bộ hành lý chỉ có một chiếc vali nữ cũ kỹ, bên ngoài trời đang mưa, người dẫn cậu vào đã rời đi, một mình Trình Bất Ngộ đứng trong đại sảnh biệt thự trống rỗng xa lạ, không biết phải làm gì tiếp theo.

Khi đó anh đang cầm tách trà nhìn cậu từ cầu thang trên tầng hai, quan sát một hồi lâu anh mới bước xuống, đặt tách trà sang bên rồi nói với cậu: "Vào đi."

Sau này anh không còn được nhìn thấy chiếc vali nữ màu đen kia của Trình Bất Ngộ nữa, nhưng anh cũng biết đại khái rằng đó là di vật mà mẹ cậu để lại cho Trình Bất Ngộ.

Bút máy của Trình Bất Ngộ tối nào cũng nằm trong vali đó, được lau chùi rất sạch.

Khi đó là tiết thanh minh, tập tục dân địa phương ở Kính Thành là làm lễ mừng năm mới và viếng mộ tổ tiên trong tiết thanh minh.

Kim Lâm không có con, đương nhiên Cố Như Trác không thể trở thành con để được khắc tên lên bia mộ bà, nhưng mỗi năm, Cố Như Trác đều sẽ đến viếng mồ mả cả hai người mẹ của mình.

Mọi người đều biết mẹ ruột của anh qua đời khi anh còn rất nhỏ, còn Kim Lâm thì gặp chuyện không may sau khi dẫn anh ra ngoài chơi, cho nên sau đó không ai dám trực tiếp nhắc đến chủ đề này trước mặt anh.

"Cuối năm chúng ta đều phải ra ngoài quét dọn mộ, thế còn cái đứa Trình Bất Ngộ kia phải làm sao đây?" Anh nghe thấy người lớn đang bàn luận sau lưng cậu: "Thằng nhóc đó ở nhà một mình chứ sao."

"Nó thì đi đâu được chứ, nhà họ Trình chắc chắn sẽ không cho nó đi tế tổ đâu."

"Đúng rồi, mẹ nó chết kiểu gì vậy? Nghe nói là tự sát à?"

"Đúng vậy, tự sát đó, mà còn là kiểu chết khiến người ta nhìn là sợ điếng, nên sau chuyện đó tính cách thằng nhóc này cũng bắt đầu có vấn đề."

"Chậc, đúng là nghiệp chướng mà."

Vì thế dịp thanh minh năm ấy, Trình Bất Ngộ ở nhà một mình.

Đó là tiết thanh minh của năm đầu tiên.

*

Bởi vì chuyện vừa xảy ra cho nên Trình Bất Ngộ không thể quay về biệt thự ngay, Cố Như Trác đặt một phòng khách sạn cho cậu ngay, sau đó tìm thuê người bảo vệ cậu.

Trình Bất Ngộ không thể phản đối, cũng không có lý do gì để phản đối — phòng VIP khách sạn năm sau, mỗi quý chỉ chừa trống để phục vụ các khách hàng cao cấp như Cố Như Trác, nếu ra ngoài thuê phải tốn mười hai ngàn tệ (>40tr) mỗi đêm, huống chi loại phòng như này có muốn cũng chưa chắc thuê được.

Đoàn phim Tiễn Trường Kình nhanh chóng gửi tin nhắn báo cậu đã thử vai thành công, nhưng quy trình như buổi đọc kịch bản chung sẽ phải dời lại vì cần đổi diễn viên nam chính.

Bên phía đoàn phim gọi tới, thái độ cũng thay đổi không nhỏ: "Cậu cũng có thể đến hiện trường thử vai quan sát một chút, xem có tìm được diễn viên nào đối diễn thích hợp không? Hơn nữa cậu có chắc chắn muốn nhận vai phụ này không? Bây giờ ghế nam chính còn trống, cậu có muốn cân nhắc không?"

Trình Bất Ngộ nói: "Không cần đâu ạ, cảm ơn các thầy đã quan tâm."

Cố Như Trác không đi theo cậu nữa.

Trước khi anh đi, Trình Bất Ngộ thấy người đại diện của anh là Lương Tĩnh đi tới, vẻ rất vội vàng: "Bên phía bệnh viện báo tin..."

Mấy câu sau đó, Trình Bất Ngộ không nghe thấy nữa.

KPI live stream tháng này của cậu đã hoàn thành, thử vai kịch bản mới cũng đã hoàn thành, Trình Bất Ngộ đứng trong khách sạn, đột nhiên không biết nên làm gì.

Cậu thay quần áo đang mặc, mở nước vào bồn tắm, chờ đến khi bồn tắm chứa đầy bể nước bốc khói nghi ngút, cậu mới chậm rãi ngâm mình vào bồn, từ từ trượt người lặn mình xuống nước.

Sóng nhiệt cuồn cuộn bao bọc tứ chi xương cốt cậu, làm dịu đi bao mệt mỏi của ngày hôm nay, dư vị của cơn ác mộng thoát vai thi thoảng vẫn len lỏi trên từng đốt sống, nhưng đã nhanh chóng bị dòng nước nóng đẩy lùi.

Trình Bất Ngộ cúi đầu thở dài một hơn.

Cậu vươn tay cầm di động, muốn xem thử có bỏ lỡ tin nhắn quan trọng nào không.

App tin tức đột nhiên hiện lên một thông báo: "Bệnh tình nghệ sĩ biểu diễn hí kịch cấp quốc bảo rơi vào trạng thái nguy kịch! Cố Như Trác canh giữ đêm khuya..."

Trình Bất Ngộ giật mình, cậu bấm vào, nhưng vì tay dính nước nên không thể bấm được, ngược lại còn làm tin tức trôi đi.

Sức khỏe Trình Phương Tuyết không tốt, sắp rời xa dương gian.

Ông là sư phụ của cậu, cũng là ông nội ruột của cậu, hai câu này, cậu phải dùng lý trí nhắc bản thân nhớ lại. Lý trí của cậu biết bản thân phải quan tâm chuyện này, nhưng đáy lòng cậu lại vẫn không thể có chút gợn sóng nào.

Trình Bất Ngộ khép mắt, lông mi đen dài nhẹ nhàng rũ xuống.

*

— "Con chờ ở đây một lát nhé? Giống như bình thường ấy, mẹ phải lên sân khấu diễn tập. Lát mẹ sẽ đưa con về nhà, nhưng bây giờ thì chưa được."

— "Con chờ một lát thôi, chờ màn biểu diễn này kết thúc là chúng ta có thể về nhà."

Thật ra cậu nên sớm nhận ra, ngày đó, vẻ mặt Hạc Ngộ có hơi mỏi mệt.

Nhưng cậu không phát hiện được — bởi vì trước đó bà cũng thường xuyên mệt mỏi như vậy, cũng bởi vì bà là người dạy cậu vở kịch nhân gian này, cho nên cậu rất nghiêm túc hoàn thành vai diễn của chính mình, người bắt nạt bọn họ đều là nhân vật phản diện, sau này chắc chắn sẽ bị trừng phạt; người giúp đỡ bọn họ đều là vai tốt, họ đều sẽ nhận được một kết thúc có hậu trong câu chuyện này.

Logic này rất chắc chắn và kiên định, cậu còn nghiêm túc diễn tròn vai trong cuộc sống, chưa bao giờ ôm bất kỳ tâm lý nghi ngờ nào về một cuộc sống như vậy.

Đó là tháng thứ ba Hạc Ngộ tham gia đoàn kịch.

Bà vốn là nữ diễn viên diễn hay nhất trong đoàn kịch tốt nhất ở Kính Thành, trong một đoàn kịch ở trấn nhỏ như vầy, bà nhất định sẽ tỏa sáng, sẽ trở nên nổi tiếng.

Khi đó có một vở kịch lưu diễn toàn cầu đến đây tuyển chọn diễn viên, không có bất kỳ ai nghi ngờ về chuyện Hạc Ngộ là người đương nhiên được chọn, bà cũng đã vì vở kịch này mà diễn tập rất lâu.

Trong bóng đêm, cậu im lặng ngồi trên khán đài, đợi vũ đạo và tiếng hát của bà xuất hiện.

Giọng của bà là thanh âm hay nhất mà cậu từng được nghe, mà chất giọng trong trẻo ngọt ngào của cậu cũng là được di truyền từ bà.

Cậu rất thích nghe bà hát bài này, bởi vì bài hát này rất đẹp, rất xứng với bà. Cậu biết rằng khi sân khấu tắt đèn tối mịt, bà sẽ xuất hiện từ góc nọ, vừa đẹp vừa lấy trọn trái tim người xem. Cậu cũng biết khi bài hát này chấm dứt, bà sẽ bay lên, bên trán lấm tấm mồ hôi, treo mình trên dây cáp sân khấu, cúi đầu cười với cậu, còn vẫy vẫy tay với cậu.

Đó là mẹ của cậu, là tín ngưỡng và nhân vật chính của đời cậu, đây là một cao trào nhỏ trong kịch bản cuộc sống của họ, hơn nữa cậu biết rằng, sau khúc cao trào này, có lẽ chính là thắng lợi đang chờ đợi.

Cậu nghe bà cất tiếng hát:

"Memory, all alone in the moonlight."

Ký ức, cô đơn trầm mình dưới ánh trăng

"I can smile at the old days."

Em mỉm cười mơ về những ngày đã qua

"I was beautiful then."

Ngày em còn xinh đẹp xiết bao

...

Cậu nghe thấy trên sân khấu có vài hiệu ứng âm thanh lộn xộn, có tiếng nước chảy, còn có tiếng ma sát do di chuyển của những đạo cụ đã cũ trên sân khấu, cậu nghe thấy tiếng nhạc đệm rè rè từ chiếc radio cũ, cậu thấy ngọn đèn chiếu bên góc sáng lên, nhưng bà lại không xuất hiện từ vị trí chiếu đèn.

Ở giữa sân khấu bỗng có một cái bóng, mà tiếng ca của bà cũng đã ngưng bặt.

Cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, còn tưởng là một chuyện ngoài ý muốn mà bà tự sắp xếp cho mình, bởi lẽ sau khi chuyện xấu qua đi thì chính là một niềm vui bất ngờ.

Cậu vẫn cứ chờ ở đó.

Mãi đến khi nhạc nền chấm dứt, ngọn đèn sân khấu được bật sáng theo thời gian định sẵn, cậu mới thấy bà.

Muse của cậu, người vừa là đức tin tha thiết vừa là chỗ dựa vĩnh viễn của cậu, nằm chính giữa sân khấu, đã không còn thở nữa. Trong tay bà cầm một con dao, lưỡi dao lóe lên ánh sáng sắc lẹm dưới ngọn đèn, vết máu đã sẫm màu.

Bà tự tay dệt nên một câu chuyện cổ tích cho cậu, câu chuyện cổ tích về đời thực.

Nhưng chính bà cũng tự tay kết thúc đó, tự tay chặn đứng kết cục của bọn họ.

"Chết thật rồi à?" Những gì diễn ra sau đó đều mơ hồ không rõ, cậu chỉ nhớ mãi có người bàn tán bên cạnh mình: "Con đàn bà kia yếu ớt thế, đã dọa nạt gì mấy đâu, ông chủ mới chỉ nói nếu không ngủ với ổng thì ổng sẽ xuống tay với con trai ả, thế mà ả lại làm ra chuyện ngọc nát đá tan thế này, đúng là..."

Sau ngày hôm đó, cậu mất đi mọi cảm xúc và tình cảm.

Ngày đó cậu chỉ biết im lặng, im lặng ngồi dưới khán đài, không có biểu cảm, không có phản ứng gì, thời gian như ngừng trôi, chỉ có tiếng nhạc vẫn văng vẳng, tự phát đi phát lại bên tai.

"I can smile at the old days."

Em mỉm cười mơ về những ngày đã qua

"I was beautiful then."

Ngày em còn xinh đẹp xiết bao

"I remember"

Em nhớ

"The time I kew what happiness was."

Về những ngày em còn biết hạnh phúc là gì

—-------Hết chương 34—-------

Tác giả có lời muốn nói:

Lời bài hát đến từ "Memory", có thể nghe lúc đọc

Cacao: Bài Memory do ca sĩ Barbra Streisand hát nha, mình có đính kèm video ở trên. Ờm lời tiếng Anh tác giả ghi không đúng lắm nhưng mình sẽ edit theo raw vậy. Tính là sáng hoặc trưa nay mới đăng mà thôi suy quá nên làm xong mình đăng trong đêm luôn vậy :))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.