"Ý cậu là sao?" 
Cố Như Trác tạm dừng cuộc họp video. 
Thạch Đình chỉ tay xuống dưới lầu: "Em vừa nhìn thấy một người, không chắc có phải là cậu ấy hay không, Kính Thành đúng là nhỏ thật đấy, dù không ở gần vẫn có thể nhìn thấy cậu ấy mỗi ngày." 
Cố Như Trác sửng sốt, sau đó anh bước nhanh đến cửa sổ, nhìn xuống theo hướng chỉ tay. 
Nhưng Trình Bất Ngộ đã không còn ở đó nữa, chỉ còn lại tiếng mưa rơi nhạt nhòa, bên ngoài khung cửa sổ là màn trời khói xám mơ màng. 
"Anh cả, tụi em đều biết anh không thích cậu ấy, cậu ấy là con riêng, cũng không xứng với vị trí này. Nhưng bây giờ chúng ta phải vì tình hình chung, không thể không cân nhắc đến phương án này." 
Cố Như Trác im lặng. 
Thạch Đình nhìn thấy vẻ mặt của anh, biết điều không nói quá nhiều: "Em biết anh không thích cậu ấy, thôi vậy, với tình hình bây giờ của cậu ấy... có lẽ cũng không thích hợp để trở về nhà họ Trình. Chúng ta... nghĩ cách khác vậy." 
* 
Trình Bất Ngộ đi được nửa đường thì bỗng một cơn mưa nhỏ đổ ào xuống, bầu trời bỗng trở nên xám xịt tối mù. 
Lúc này cậu mới chợt nhớ ra dự báo thời tiết ngày hôm qua có nói sắp tới sẽ mưa nhiều, vậy mà lúc ra ngoài cậu lại quên mang ô. 
Cơn mưa phùn đầu xuân quyện cùng gió lạnh thốc vào trong khe hở từ ống tay áo và cổ áo, ngấm vào tận xương tủy, Trình Bất Ngộ hắt xì mấy cái 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-the-gioi-deu-cho-rang-toi-tung-yeu-duong-voi-dinh-luu/3482654/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.