Trình Bất Ngộ vừa xinh đẹp vừa nhỏ nhắn, người khác sẽ không bao giờ tưởng tượng được cậu có thể thành thạo những việc như thế này. Không kiêu ngạo, không tự phụ, là một kiểu chính trực khiến người ta không thể chê trách được.
Nhưng cũng chính vì cái kiểu chính trực không chê vào đâu được đó, có vài lúc cậu sẽ khiến người khác cực kỳ căm tức.
Khi cậu về nhà họ Trình, không ai thích cậu, nhất là mấy người bạn cùng lứa học kinh kịch chung, bọn họ tìm mọi cách để bắt nạt cậu. Đám thanh thiếu niên này ở Kinh Thành, khi đã nổi ý xấu lên là không quan tâm đến ai, có khi còn cố ý làm một cô gái nhỏ khóc, nhưng chỉ có Trình Bất Ngộ là không như vậy.
Trình Bất Ngộ luôn ngay thẳng, vừa đoan chính vừa nghiêm túc, là một người rất thờ ơ. Khi bị người khác trêu chọc, cậu không hề có phả ứng gì, luôn luôn giữ được vẻ mặt lãnh đạm của mình, dần dần khiến người khác cảm thấy không còn gì thú vị nữa mà bỏ đi.
Cố Như Trác quay mặt đi: "Được rồi, các cậu đừng ức hiếp người khác."
Anh quay đầu muốn tránh, nhưng Trình Bất Ngộ chỉ nhìn chằm chằm điếu thuốc trên môi anh, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bờ vai anh, vịn lấy sô pha rồi cúi đầu chặn anh lại, châm lửa cho Cố Như Trác — ngay lúc này, cậu lại thận trọng ngước mắt lên nhìn anh, ánh nước sóng sánh nơi đáy mắt, vẻ ngoài trong trẻo mà lạnh lùng giờ đây lại đột nhiên sáng rõ.
Cố Như Trác vẫn ngồi dựa vào ghế sô pha, không nói cũng không động đậy gì, như thể cả cơ thể anh đột nhiên dừng lại trong thời khắc đó.
Không biết bên cạnh có ai 'khụ' một tiếng: "Mẹ nó, sao mà kích thích thế nhỉ."
Quý Khanh dường như cũng hơi ngẩn ngơ: "Chắc là do, phúc lớn...ý tôi là của Cố ca."
Trình Bất Ngộ châm xong điếu thuốc, đứng dậy trở về chỗ cũ, trên mặt không có biểu tình gì.
Những người khác vẫn chưa chơi đã, có người nhiều chuyện còn đang muốn quấy rối tiếp thì cửa phòng riêng lại bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài thô kệch mở cửa bước vào. Trước khi mọi người định làm gì thì đã đi đến, sang sảng nở nụ cười: "Có chuyện gì vậy, hôm nay trong quán không đủ người nên có nhờ đứa em đến giúp một tay, không hiểu chuyện mà đã lên đây, thế nào, có làm các vị khách hiếm ở đây không vui không? Nếu có chuyện gì em nó làm không tốt, người làm anh tôi đây thay mặt đứa em nói xin lỗi các vị."
Hải Thanh thong dong đến muộn.
Y làm trong phim trường Tinh Truyền đã lâu, người trong ngành cơ bản sẽ không coi thường y, cả đám người đều khen: "Ông chủ, đây là em của anh à? Vừa ngoan vừa biết cách chơi nữa. Anh quen cậu ấy từ bao giờ vậy, khi nào thì giới thiệu cho mấy người bọn tôi đây?"
"Cái đó thì dễ thôi, các cậu muốn biết cái gì tôi sẽ nói cái đó."
Hải Thanh bình tĩnh ôm ôm bả vai Trình Bất Ngộ, ra hiệu cho cậu rời đi trước.
"Mùa đông năm ngoái không phải có người tới quán rượu này của tôi gây chuyện sao? Tôi đã say mà còn bị chai thủy tinh đập vào người, thiếu chút nữa là chết cóng ngoài đường rồi, là Tiểu Trình đưa tôi đến bệnh viện. Người ta là sinh viên giỏi của Tinh Truyền đấy, đứng đầu cả hai chuyên ngành trong trường. Có điều mới là sinh viên thôi, còn hơi non nớt, sau này nếu các cậu gặp cậu ấy ở trong giới có thể hỗ trợ chỉ dẫn một chút."
Tạng người của Hải Thanh khá to, Trình Bất Ngộ đứng bên cạnh giống như một học sinh được cha mẹ dắt đi, vai lưng thẳng tắp, da trắng như tuyết, dáng vẻ sạch sẽ đơn thuần.
Những lời vừa rồi y nói đều rất trôi chảy, vừa cười khích lệ Trình Bất Ngộ, vừa giao nhiệm vụ cho cậu: "Xuống nói với quầy bar mở thêm mấy chai rượu đem lên đây, loại tốt nhất ấy, hôm nay nhiều khách quý như vậy, dù anh có kiêng rượu cũng phải ở lại bồi vài ly!"
Trình Bất Ngộ gật gật đầu, đẩy cửa đi ra ngoài.
Nguyên một phòng này, ngoại trừ Cố Như Trác ra thì đa số đều là khách quen của quán, Trình Bất Ngộ vừa đi, bọn họ nói chuyện cũng ngả ngớn hơn.
Quý Khanh cười nói: "Lão Hải, tôi thấy đứa em ngoan ngoãn này của anh cũng không tệ, vừa rồi tôi bảo cậu ấy châm một điếu thuốc cho Tiểu Trác Gia, cậu ấy giỏi việc đó đấy. Đừng để bị mấy đứa em này lừa, cuối cùng mất tiền như chơi."
"Việc đó chắc chắn không xảy ra đâu." Hải Thanh nghiêm túc nói: "Là đứa nhỏ mồ côi cha, mẹ mất sớm, trong nhà chỉ còn lại một mình cậu ấy. Lớn lên trong gia cảnh nghèo khó thì phải khéo giao tiếp, nhạy bén sớm thôi."
"Ồ, vậy thì không có gì lạ." Quý Khanh cảm thán một câu, "Là sinh viên Tinh Truyền sao? Giới này hiểm độc lắm, vậy thì anh phải trông chừng cậu ấy cẩn thận."
Bọn họ tuy rằng giàu sang phú quý, nhưng cũng từng nhìn thấy khá nhiều chuyện, càng là mỹ nhân không có tiền, không có chống lưng, thì lại càng khó trở mình được.
Hải Thanh cười cười: "Tôi rất yên tâm với cậu ấy. Cậu ấy ngoan lắm, tâm tư lại ngay thẳng."
"Ông chủ Hải đã nói như vậy, mấy cậu hiểu chưa — ý là không phải người qua đường, đừng có mong xuống tay với cậu ấy, có hiểu không?" Mấy người khác cười ha hả.
"Nhưng mà đẹp thật đó." Quý Khanh vẫn còn đang cố nhớ lại, "Đã nhiều năm rồi tôi chưa gặp ai đẹp như vậy, Cố ca, cậu thấy có đúng không? Vừa rồi cậu là người gần cậu ấy nhất, thấy rõ nhất."
Cố Như Trác lười biếng, vẫn là nụ cười xán lạn khiến người ta không nỡ đánh: "Không chú ý, quên rồi."
*
Trình Bất Ngộ trở về quầy bar, đổi nhân viên mang rượu lên, sau đó yên ổn ngồi ngốc ở đó đến nửa đêm.
Gần rạng sáng, trong quán rượu xảy ra chút chuyện — có một cô gái uống quá chén rồi bất tỉnh, nghi là ngộ độc rượu, Hải Thanh mang theo một nhóm người vội vã chạy tới bệnh viện, việc còn lại để nhân viên lo.
Trình Bất Ngộ thấy sắp hết giờ làm, bèn nói với nhân viên pha chế một câu: "Em tan làm, anh Hải có trở về thì nói với anh ấy một tiếng."
Bartender đáp lời, Trình Bất Ngộ dụi dụi mắt, thu dọn đồ đạc rồi đeo cặp đi ra ngoài bắt taxi.
Lúc đó đã gần bốn giờ sáng, gió đêm rất lạnh, thổi một phát làm cậu giật mình.
Ban đầu cậu định đem máy tính theo rồi ngồi cắt ghép video vlog khi rảnh, nhưng kết quả đem theo cũng hoàn toàn vô dụng. Máy tính trong cặp sách đè nặng xuống vai, cậu dùng hai tay ôm lấy, cảm thấy cổ tay và bả vai âm ỉ đau.
Xung quanh thỉnh thoảng có người từ các hộp đêm và quán ăn đêm đi ra, tụ lại thành từng tốp, có người say khướt đến mức chân nam đá chân chiêu, tiếng huýt sáo vang lên đây đó rải rác trong đêm, bầu không khí toát lên vẻ phù phiếm, thỉnh thoảng lại có xe cá nhân chạy vụt qua.
"Nhìn xem, ai kìa?" Bên kia đường chính, Quý Khanh khởi động xe, mở cửa, nhìn sang lại không nhịn đường huýt sáo: "Cậu nhóc đẹp trai của Tinh Truyền đó."
"Hay đấy, cho cậu ấy đi nhờ không?" Mấy người ngồi sau bàn bạc với nhau: "Đi hỏi thử xem — không phải Cố ca đi cùng chúng ta sao?"
Cố Như Trác không đi theo họ mà tự rời đi bằng một đường khác.
"Cậu ấy đi xe riêng, thân phận đặc biệt cần tránh bị chụp ảnh, chúng ta đi trước." Quý Khanh nói.
Không lâu sau, quả nhiên Cố Như Trác lái xe ra ngoài. Khi anh nghỉ ngơi không cần tài xế, chỉ tự đeo kính râm và khẩu trang cho mình.
Dù sao thì ở trong phim trường Tinh Truyền cũng an toàn hơn một chút, bởi vì có đủ mọi loại người đều vào đây cho nên kiểm tra thân phận rất nghiêm ngặt, cũng cẩn thận với phóng viên giải trí hơn, chỉ cần không đăng tin gây sốc, đồng ý không đuổi theo chụp ảnh ở trong khu này, khỏi phải đắc tội người khác.
Hôm nay anh lái một chiếc xe thể thao cá nhân tới, là phiên bản giới hạn trên thế giới, thân xe thuôn dài hình giọt nước rất đẹp, cửa được thiết kế theo kiểu cánh chim hải âu, khoe mẽ chói mắt. Mấy người đang uống rượu ven đường chẳng biết chủ xe là ai, nhưng vừa nhìn thấy đã bắt đầu đứng lên hoan hô, cả trai lẫn gái đều vậy.
"Này này, người đẹp đang nhìn chúng ta kìa." Quý Khanh mở mui xe, cười cười nhìn sang bên cạnh: "Lần sau ra ngoài chơi phải mượn xe cậu ấy mới được."
"Cậu thì khỏi, cậu có tin chỉ cần Cố Như Trác ở đó, thì cho dù cậu ấy có đạp xích lô ba bánh cũng sẽ có cả đống người lao tới không?"
Người anh em bên cạnh nói mà chua lè: "Kiếp sau tôi cũng phải đẹp trai như cậu ấy mới được."
Nhóm nam thanh nữ tú đi bên đường cứ nghiêng trái ngã phải, chỉ có một cậu thanh niên im lặng đứng ở bến xe buýt.
Trình Bất Ngộ mang cặp sách, hai tay kéo kéo dây đeo, lẳng lặng nhìn xuống di động, ánh sáng kia hắn lên sườn mặt cậu, chiếu sáng khuôn mặt xinh đẹp của cậu.
Bọn họ bỗng nhiên dừng nói chuyện, một đám phú nhị đại đã quen thích gì làm nấy, ngang ngược vô tâm, vậy mà hiếm khi tất cả đều giữ im lặng như bây giờ.
Quý Khanh giảm tốc độ xe cho đến khi dừng lại, hỏi cậu: "Này, bạn học, cho cậu đi ké một đoạn nhé?"
Trình Bất Ngộ ngước mắt nhìn sang, ánh mắt sáng ngời mà lạnh nhạt, khiến cho người bị nhìn không khỏi lỡ nhịp.
Bọn họ chặn ở phía trước, xe của Cố Như Trác cũng dừng lại phía sau.
"Tôi gọi xe rồi, cảm ơn các anh." Trình Bất Ngộ nói.
Giọng nói vừa lạnh nhạt nhưng cũng vừa nhẹ nhàng, rất lễ phép nhưng cũng quá xa cách.
Quý Khanh cười: "Không phải lấy cớ đó chứ? Cậu yên tâm, lão Hải là bạn bè của chúng tôi, chở nhờ cậu một đoạn cũng không sao đâu."
Trình Bất Ngộ lật điện thoại ra, cho bọn họ xem giao diện đã đặt xe: "Tôi nói thật."
Quý Khanh hơi tiếc nuối: "À..."
Ở cửa sau có người anh em đang muốn xin số của Trình Bất Ngộ, nhưng bị Quý Khanh cản lại: "Cậu đừng có đụng vào học trò ngoan củra người ta."
Sau đó bọn họ lái xe rời đi.
Trình Bất Ngộ tiếp tục đứng chờ xe.
Nhưng xe của Cố Như Trác vẫn không nhúc nhích, anh đậu gần đó, hạ cửa kính xe, như thể đang tìm cơ hội để hút thuốc.
Trình Bất Ngộ ngước mắt lên nhìn. Trai gái bạo dạn ở gần đó đi thẳng đến gõ cửa sổ xe: "Anh đẹp trai, có muốn mời tụi em uống rượu không?"
Cố Như Trác châm lửa, buồn cười đáp: "Mấy người là ai, xứng để tôi mời rượu sao?"
Giọng nói không nặng không nhẹ, tựa như trêu đùa, nhưng cũng lộ ra vài phần kiêu ngạo không dễ tiếp cận.
Những người đứng quanh đó đều lè lưỡi: "Ôi chào! Kiêu căng như vậy, anh đẹp trai à, mặt anh rất giống Cố Như Trác đó, tụi em cũng thích tính này của anh nữa, vậy thì để tụi em mời rượu anh nha."
"Không được." Cố Như Trác cười rộ lên, khóe mắt đuôi mày đều tỏa ra cảm giác ấm áp, vừa quyến rũ vừa trêu người: "Mấy người thích tôi, nhưng tôi đâu thích mấy người."
Nhóm người qua đường: "...."
Người đàn ông này cứ như có siêu năng lực, rất nhiều lời anh nói cứ như một lẽ đương nhiên, ngay cả những lời cay nghiệt như vừa rồi mà cũng có thể thốt ra một cách vừa ngả ngớn vừa dịu dàng.
Nhóm người kia hậm hực bỏ đi, đường phố cũng càng lúc càng vắng vẻ.
Gió đêm lạnh buốt, thổi vào khiến người ta tê tái đến đỏ mắt, Trình Bất Ngộ cúi đầu nhìn vị trí của tài xế, giậm giậm chân, hoạt động tại chỗ một chút để làm nóng người.
"Cậu thật sự gọi xe rồi?" Cậu bỗng nghe thấy người ngồi trong xe hỏi mình.
Giọng anh âm trầm mà hờ hững, trái ngược hoàn toàn với giọng điệu lúc nãy anh dùng để nói chuyện với đám người kia.
Trong lúc nhất thời Trình Bất Ngộ không nhận ra anh đang nói chuyện với ai, cậu ngước mắt lên mới nhận ra trên con đường vắng hoe chỉ còn lại hai người bọn họ.
Trình Bất Ngộ nhìn sang, nghĩ một lát rồi mới đưa màn hình di động ra cho anh xem: "Gọi rồi.".
||||| Truyện đề cử: Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế |||||
"Khoảng cách năm kilomet." Cố Như Trác tinh mắt nhìn màn hình, âm thanh bình tĩnh: "Từ khoảng cách đó đến đây tốn rất nhiều thời gian, cậu hủy đơn đi, lên xe."
Anh nói chuyện rất tùy ý, hơi lạnh lùng, giống hệt với năm đó khi ở nhà anh.
Không có xưng hô gần gũi, cũng không có quan hệ thân thiết gì, chỉ là hai người xạ lạ sống chung dưới một mái nhà, thỉnh thoảng gặp nhau thì bắt tay chào hỏi.
Trình Bất Ngộ nói: "Tôi đã hủy đơn một lần rồi, giờ hủy nữa sẽ bị trừ tiền. Cảm ơn anh, anh cứ đi trước đi."
"Cậu đặt xe bằng app nào?" Cố Như Trác khàn giọng hỏi.
Trình Bất Ngộ không nghe rõ: "Hả?"
Nhưng Cố Như Trác cũng không hỏi lại, nửa phút sau điện thoại Trình Bất Ngộ nhảy lên thông báo: "Xin chào, do khoảng cách quá xa, chuyến đi của bạn đã được giao cho tài xế mới. Bấm vào tin bên dưới để xem thông tin cụ thể."
"Biển số xe XXX, mẫu xe: Ferrari ENZO, tài xế đã xác minh: tài xế Cố, chúng tôi sẽ bảo mật tất cả thông tin cá nhân của bạn."
Cố Như Trác bình tĩnh nói: "Giờ lên xe được chưa?"
Trình Bất Ngộ cúi đầu nhìn di động, đôi mắt xinh đẹp hơi dại ra.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]