Edit: Kidoisme
Sau khi xử lý xong vết thương trên người Đoàn Văn Tranh, cả đội trở về phòng.
Tiết Lan dường như có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng Đoàn Văn Tranh thản nhiên vỗ vỗ vai cậu.
“Ngủ sớm đi nhóc.”
Cậu muốn nói lại thôi, nghiêm túc gật đầu, hai người ai về phòng người nấy.
“Tao nghe nói mày bị ai ném đồ à? Sao? Hư não chưa?”
Đoàn Văn Tranh vừa nhấc máy, đầu dây bên kia đã vang vọng tiếng mắng của Đoàn Kha: “Chuyện kia tao giúp mày giải thích rồi, không có lần hai đâu nhé.”
“Con biết mà.” Đoàn Văn Tranh dựa người vào khung cửa sổ, ánh mắt bình tĩnh nhìn căn phòng u ám: “Mỗi tội mọi chuyện chả tốt lên tẹo nào.”
“Kệ mày, liên quan gì tới tao?” Đoàn Kha cạn lời: “Nói thật chuyện tụi mày gây ra, kéo tao vào làm gì?”
“Vâng, thế nên con định nhờ bố ra mặt thêm lần nữa đây ạ.”
“Mời tao?” Đoàn Kha cười gằn: “Chỉ bằng mày?”
Đoàn Văn Tranh nửa đùa nửa thật: “Sao bố biết con không mời nổi?”
“Mẹ cái thằng ranh con hỗn láo! Mày có tí dáng của người đi xin xỏ được không con?” Đoàn Kha giận dữ, hắng giọng quát: “Tao giúp mày thì tao được lợi gì?”
“Chắc là được… một nhóc con dâu đáng yêu nhất quả đất?”
“Mày?!” Đoàn Kha không ngờ tới bây giờ thằng con mình vẫn có thể bình tĩnh nói đùa như vậy: “Đừng có chìm đắm trong tình yêu nữa, muốn tao giúp nhóc đó thì mày chia tay nó ngay sau đó về quản lý công ty!”
“Chuyện này con không đồng ý.” Đoàn Văn Tranh nghe ông nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-the-gioi-deu-cho-rang-toi-la-nu-gia-nam/1018359/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.