Chương trước
Chương sau
Edit: Kidoisme
Chuyện Tiết Lan không mong muốn nhất cuối cùng cũng xảy ra.
Sáng hôm nay Chu Khán Thanh chạy thẳng đến văn phòng Tạ Tri Niên, trước ánh mắt ngạc nhiên của anh ta xung phong nhận việc tuyên truyền cho nhân vật mới.
Chỉ là ánh mắt Tạ Tri Niên quá hãi hùng, Chu Khán Thanh nhíu mày hỏi: "Sao á? Em không được à?"
Tiết Lan, Tạ Tri Niên:........
"Cũng không phải là không được." Tạ Tri Niên mãi mới tìm lại được gương mặt bình thường, cạn lời: "Chỉ là không ngờ cậu lại muốn chụp cái này..."
Chu Khán Thanh vừa nghe đã thấy không vui, chẳng nhẽ trong mắt Tạ Tri Niên y chỉ là thằng có gương mặt bình thường?
"?"
"Thôi anh biết rồi." Tạ Tri Niên dưới ánh mắt khó hiểu của Chu Khán Thanh, xác định nói: "Mặc dù ban tổ chức không vừa lòng lắm chuyện chúng ta đổi người nhưng mà chuyện này ảnh hưởng không nhỏ đến Lan Lan, không đồng ý cũng phải đồng ý."
"?" Chu Khán Thanh tiếp tục lọt trong sương mù.
Y đang muốn hỏi Tạ Tri Niên có rắm gì thì mau thả nhưng anh ta lại cúi đầu nhìn đồng hồ, vội vàng thúc giục mọi người: "Xong chưa? Xuất phát thôi không trường quay xa lắm!"
"Anh Khán Thanh...." Tiết Lan đang muốn gọi y lại thì bị Đoàn Văn Tranh xách cổ áo lôi về.
"Gì em?" Chu Khán Thanh khó hiểu.
"Không có gì, chuẩn bị xong thì đi." Dứt lời, Đoàn Văn Tranh xách gáy Tiết Lan ra ngoài, nhỏ giọng thủ thỉ vào tai cậu: "Chả sao đâu, anh Khán Thanh nhà em rất thích nhân vật mới, em nhìn lúc nãy y chạy đến hỏi Tạ Tri Niên xem, cứ để yên đấy..."
"............."
Đoàn Văn Tranh vỗ vai cậu, ý bảo đi thôi.
...
Kết quả rõ ràng -
"Đoàn Văn Tranh, con chó nhà cậu lại lừa tôi! Cậu lại lừa tôi á á á á á!!!"
Tạ Tri Niên đen mặt lôi Chu Khán Thanh đang cố hò vào mặt Đoàn Văn Tranh, Tiết Lan ngốc ngốc nhìn y bám víu qua khung cửa kính, thê lương kể khổ: "Lan Lan, sao em cũng nhẫn tâm lừa anh!"
Tạ Tri Niên đập 'bốp' phát vào đầu y: "Bớt đi cha nội, nay tôi hỏi cha nội bao nhiêu lần, cha nội bảo cha muốn chụp. Giờ tôi không đổi người được, cha cố chụp hộ đi."
"..............." Chu Khán Thanh ăn vạ không được gào cũng không xong, cuối cùng thẫn thờ, bất lực để Tạ Tri Niên lôi đi trang điểm.
"..............." Tiết Lan xấu hỗ gãi mũi: "Anh ơi, mình làm như vậy có phải xấu lắm không?"
"Xấu cái gì mà xấu, y muốn chụp chứ anh có kề dao vào cổ bắt y chụp đâu?" Đoàn Văn Tranh cười vô hại: "Nếu để em chụp, về sau chuyện giới tính bị người ta bóc ra sẽ thành quả bom nổ cho anti fans nhai đi nhai lại. Chuyện này đứng trên lập trường cá nhân hay LGW đều là chuyện tốt, hơn nữa anh là người đi lừa chứ không phải em, em không liên quan."
Phải công nhận là khả năng tẩy não của Đoàn Văn Tranh thuộc hàng siêu cấp vô địch thiên hà, Tiết Lan bắt bẻ mãi chả được, cuối cùng bị nhân viên gọi đi trang điểm thay quần áo rồi di chuyển đến ngoại cảnh.
Sở dĩ địa điểm xa là bởi vì bọn họ phải kiếm một khu chung cư trông có vẻ hoang vắng. Xung quanh được bao bọc bởi đất trống, thỉnh thoảng lại xen thêm vài cái cây heo héo cùng cỏ dại mọc tùm lum, cực kỳ giống với bản đồ trong [Ánh sáng tận thế].
Đạo diễn đưa cho ba người một tập kịch bản, đại khái miêu tả trận chiến 5v5 diễn ra khốc liệt.
Nhưng Tiết Lan không ngờ rằng [Ánh sáng tận thế] chơi cực kỳ lớn, để ngôi sao Thời Duyên Chu chạy tới làm đồng đội quay chung với hai người.
Tiết Lan là đứa trạch nam mà cậu còn còn biết Thời Duyên Chu, anh ta là diễn viên nổi tiếng đồng thời là đại sứ cho [Ánh sáng tận thế] được một khoảng thời gian dài.
Tuy [Ánh sáng tận thế] nổi tiếng xưa giờ nhưng Thời Duyên Chu cũng là minh tinh hàng top, Tiết Lan chỉ khó hiểu tại sao hai nhân vật nhỏ như bọn cậu lại được ghép cặp chung với anh ta.
Đã thế anh ta còn là người đại diện chính trước khi bọn họ ký hợp đồng....
Tiết Lan không nhịn được ngó Thời Duyên Chu thêm vài lần...kết quả bị Đoàn Văn Tranh ghim, đưa tay lên búng cái 'tách' một phát vào trán.
"Nhìn đi đâu."
Bạn nhỏ xoa xoa chỗ hơi đỏ, bĩu môi nói: "Có gì đâu, chỉ là đang thắc mắc tại sao Thời Duyên Chu lại còn phải đến giúp chúng ta..."
Tiết Lan căn bản không để ý đến Đoàn Văn Tranh đang nhăn mày, theo tầm mắt của cậu nhìn về phía ngôi sao đang trang điểm đằng xa.
Người nọ có thói quen tạo khoảng cách với người khác, trời sinh khí chất lạnh nhạt. Anh ta rũ mắt đọc kịch bản trên đùi dường như không quan tâm đến nhân viên bận rộn xung quanh.
Không ai có thể lọt vào mắt xanh của anh ta.
Chắc là bởi vì khí chất khác người mới khiến cho Thời Duyên Chu khác biệt trong giới giải trí đầy những quy tắc ngầm.
Thời Duyên Chu đột nhiên ngước mắt, tập trung nhìn thẳng về góc phòng như sư tử cố định con mồi, chuẩn bị đứng dậy thể hiện sự tồn tại.
Đoàn Văn Tranh hơi nhướn mày, quay đầu nhìn về phía đám diễn viên nhỏ chen chúc trong phòng hóa trang.
"Xin lỗi mọi người." Chuyên viên trang điểm cười trừ: "Do bên này chỉ có một phòng hóa trang..."
"Không sao đâu ạ." Tiết Lan không ngại lắm, cậu cũng không cần phải trang điểm đậm. Đám diễn viên nhỏ trong phòng thay đồ xong cũng không nán lại lâu, đều chạy đến trước mặt Thời Duyên Chu.
Chuyện này Tiết Lan cũng chả tò mò, cậu nhìn qua qua rồi quay mặt đi.
Đã thế đúng lúc này có người đi đến trước mặt Tiết Lan đưa giấy bút cho cậu: "Exist, tôi rất thích cậu, cậu chơi đỉnh lắm..... có thể ký tên cho tôi không?"
"Ơ... cảm ơn cậu."
Tiết Lan chưa gặp chuyện như này bao giờ, cậu co quắp đỏ mặt, nhận giấy của cậu ta đưa rồi từ từ ký.
"Về vị trí, chúng ta chuẩn bị quay!"
Đám diễn viên bên người Thời Duyên Chu lúc này mới giải tán, Tiết Lan và Đoàn Văn Tranh cũng nhanh chân chạy đến.
Chờ bọn họ chuẩn bị xong xuôi, đạo diễn dẫn họ đi thăm ngoại cảnh.
Kịch bản sẽ lấy Tiết Lan và Đoàn Văn Tranh làm trung tâm, hai người nhảy qua tường chạy lên đỉnh tòa nhà rồi giáp mặt với Thời Duyên Chu. Tất cả các cảnh đều được thực hiện thật và hạn chế dùng phông nền.
Do Đoàn Văn Tranh và Tiết Lan không có kinh nghiệm cho nên đạo diễn bảo Thời Duyên Chu làm trước nhân tiện để cả hai lấy lại cảm xúc.
Anh ta diễn với cậu thanh niên vừa xin chữ ký Tiết Lan, cảnh dưới nước.
Trên cạn có một khẩu đại bác đặt song song với mặt hồ, cậu ta bị Thời Duyên Chu đè xuống vật lộn, xoay người thực hiện một cú đá rồi bị anh ta dùng dao giết chết.
Tiết Lan nhìn vào đôi mắt Thời Duyên Chu, đôi mắt anh ta vừa sắc bén vừa tự tin thực hiện lưu loát tất cả các động tác khó, hơn nữa lúc diễn viên nhỏ kia sợ hãi, từng biểu cảm của cậu ta hoàn toàn in dưới đáy mắt Thời Duyên Chu.
Thời Duyên Chu nắm gáy cậu diễn viên nhỏ quăng cậu ta xuống nước, nhưng có lẽ bởi vì kinh nghiệm không đủ cho nên khi quăng xuống, cậu diễn viên theo thói quen đưa tay lên bảo vệ đầu.
"Cắt!" Đạo diễn lập tức kêu nghỉ.
"Có cái gì đẹp đâu không biết." Đoàn Văn Tranh hừ lạnh.
"Không, không có." Tiết Lan có tật giật mình nhìn trái nhìn phải sau đó len lén đưa tay lên áo kéo kéo khỏi cánh tay anh.
Đoàn Văn Tranh chép miệng tính toán phải dạy dỗ lại nhóc con thì đột nhiên Tiết Lan hơi hò lên, sợ hãi nhảy xa anh hai bước như gặp phải thiên địch.
Đoàn Văn Tranh nhìn qua, quả nhiên là ông bố nhà mình - Đoàn Kha.
Lâu không gặp lại ông, Tiết Lan chả ngờ được ba người sẽ chạm mặt nhau trong hoàn cảnh như vậy.
Động tác trốn tránh của cậu càng khiến Đoàn Văn Tranh buồn bực hơn, anh liếc bố mình đằng xa, làm như không có chuyện gì đẩy Tiết Lan lùi về sau góc tường rồi chặn đường trốn của cậu.
".........."
Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Đoàn Kha mà bỏ quên Tiết Lan, nhưng bản năng vẫn khiến cậu đỏ mặt, lùi mãi, lùi mãi đến khi lưng chạm vào tường.
"Trốn đi đâu?" Đoàn Văn Tranh hừ lạnh: "Kệ ông ấy."
"Sao...sao chú lại tới?" Tiết Lan hạ giọng hỏi.
"Thời Duyên Chu là nghệ sĩ công ty bố anh, ông ấy tới thì tới thôi, chả liên quan đến mình."
"..........." Tiết Lan vẫn hãi, cậu nhìn thấy Đoàn Kha ngồi xuống cạnh đạo diễn.
Bố của Đoàn Văn Tranh định... xem hai người quay quảng cáo?!
Ý thức được chuyện này, Tiết Lan lập tức căng thẳng.
Trước đây lúc cậu giúp Đoàn Văn Tranh lừa bố anh thì lúc xin lỗi trong lòng vẫn còn lại chút gì đó để an ủi bản thân, cho rằng chí ít cậu cũng xuất phát từ ý tốt... Nhưng mà bây giờ hai người thực sự đã ở bên nhau, Tiết Lan không thể tự lừa mình dối người bằng thứ lý do chắp vá trước đây.
Cậu cũng không thể nói rằng mình và Đoàn Văn Tranh chỉ là bạn bè, sau này hai người sẽ không qua lại với nhau.
Cũng may không biết vì lý do gì mà hai người kia liên tục NG, đạo diễn tức quá cho cậu và Đoàn Văn Tranh thêm thời gian nghiên cứu kịch bản.
"Ổn không đây?" Quay đi quay lại vài lần, đạo diễn không nhịn được quát: "Không ổn thì đổi người!"
Đổi người đồng nghĩa sẽ mất đi cơ hội quay nhưng cậu diễn viên nhỏ kia không ngờ lại như trút được gánh nặng, thực sự đứng dậy.
Vài diễn viên bên cạnh hết hồn, vội vàng chạy đến tính giảng hòa.
"Thử lại lần nữa." Thời Duyên Chu bỗng nhiên mở miệng nói.
Tiết Lan đứng trên cao nhìn xuống, cảm khái nói với Đoàn Văn Tranh: "Thời Duyên Chu trông có vẻ lạnh lùng nhưng khá tốt tính."
"Tốt tính?" Đoàn Văn Tranh nhướn mày véo má cậu: "Nhóc con, khéo sau này anh bán em đi chắc em còn hớn hở đếm tiền giúp anh mất."
"?!"
Đang yên đang lành sao anh bán em?
Dưới đầu ngón tay là cảm giác vừa mềm vừa ấm, Đoàn Văn Tranh thích lắm, nhéo thêm chút nữa rồi mới buông tay.
Nhóc con đỏ mặt vừa ngoan ngoãn để anh nhéo vừa liếc ngang liếc dọc, không ngờ cậu liếc trúng ánh mắt ai oán của Đoàn Kha!
Vậy là vội vàng vươn tay vả bay cái móng vuốt hư của Đoàn Văn Tranh ra ngoài.
Thôi mèn ơi....chắc chắn bố của Đoàn Văn Tranh sẽ càng ghét cậu hơn nữa....
Nhờ có Thời Duyên Chu mà cảnh quay thực sự rất thuận lợi, hai người bảo nhau đi đến ao diễn.
Sau khi xong cảnh trợ lý của anh ta lập tức đưa áo khoác qua, nhanh chóng di chuyển đến phòng nghỉ thay quần áo.
Còn cậu diễn viên mờ nhạt chỉ có thể tự mình ngồi dậy, thấy không ai hỏi thăm mình thì thở phào nhẹ nhõm có vẻ vui sướng chạy ra chỗ khác làm ấm người.
Tiết Lan không dám chậm trễ, một phần vì công việc, một phần vì bố của Đoàn Văn Tranh, cậu vội vàng lôi anh đến chỗ quay như đã tập rượt.
Cũng may tổ chế tác biết hai thanh niên này chỉ là tay mơ, nhảy nhót xong xuôi là lên thẳng đỉnh núi, Đoàn Văn Tranh kéo tay Tiết Lan - hai người đứng sóng vai nhau.
Nghe thì có vẻ dễ nhưng đến lúc làm Tiết Lan vẫn cứ như ngồi trên đống lửa.
Dễ cũng chả dễ mà khó thì lại chả khó, hai người nhảy qua bức tường xông lên. Cả đường đi có vài chướng ngại, đạo diễn thấy người Tiết Lan bé như cái cục kẹo sợ cậu không chạy được, ông nhìn đồng hồ liếc sang Đoàn Kha ngồi phía sau: "Đừng lo lắng, nếu không làm được thì không quay toàn cảnh nữa, quay ba lần rồi ghép vài nhau thôi."
Đạo diễn nói xong Tiết Lan lại càng khẩn trương hơn, cậu sợ mình kéo chân cả tổ quay phim, càng sợ mình sẽ giống cậu diễn viên ban nãy bị ông mắng cho tơi tả.
Hơn nữa.... cậu không thể liên lụy Đoàn Văn Tranh, không thể làm Đoàn Kha không vui, không thể.... không thể ném mặt mũi của Ôn Diễn - người đã dùng điều kiện để lấy cho cậu cơ hội lần này.
Tiết Lan sửa lại quần áo rồi nhận lấy mô hình súng nhân viên công tác đưa cho, hít thật sâu nghênh đón sườn dốc trước mặt.
Mặc dù hiểu rõ thể lực không phải là thứ tự nhiên sinh ra được, nhưng chỉ cần liếc lên đỉnh núi thôi cũng đủ khiến tim Tiết Lan đập nhanh hơn vài nhịp.
Nếu như ở trong game thì cậu sẽ không ngần ngại chạy thẳng lên bằng tốc độ nhanh nhất nhưng hiện tại cậu chỉ có sức lực, phải tự dùng chính đôi chân của mình tiến thẳng.
Cả hai đời Tiết Lan chưa từng vận động mạnh đến thế.
Cậu hít thật sâu.
Tự tin lên.
Tiết Lan tự an ủi mình.
Cậu đã không còn là nhóc con thân thể bệnh tật nữa, cậu có thể vượt qua được và nhất định sẽ vượt qua được.
Trong lúc Tiết Lan lặp đi lặp lại vô số lần, Đoàn Văn Tranh đã đi đến bên cạnh, nhẹ nhàng vỗ vai cậu: "Đi nào."
Anh nhẹ nhàng đứng cạnh Tiết Lan, sóng bước với cậu. Không nói năng cầu kỳ, không an ủi mạnh mẽ, anh đứng đó giống như muốn tuyên bố rằng dù có chuyện gì xảy ra, Đoàn Văn Tranh mãi mãi chạy cùng cậu.
Đi nào.
Đi cùng anh.
Đúng rồi, mãi mãi đi cùng anh.
Tiết Lan thấy không, mày nhất định phải trở thành một power top, một mãnh công che mưa che gió cho Đoàn Văn Tranh!!!
- Cảnh quay chính thức bắt đầu.
Dưới khẩu lệnh của đạo diễn, hai người bắt đầu sóng vai chạy.
Máy quay liên tục di chuyển theo, dưới cái nóng đầu hè, trán Tiết Lan rịn mồ hôi, cậu cố gắng chạy qua các chướng ngại vật hướng thẳng về đỉnh núi.
Mặc kệ những lời cười nhạo, để chúng trôi ở đằng sau, Tiết Lan chỉ biết đâm đầu lên phía trước, mãi mãi hướng về đỉnh cao.
Cậu hiểu đây là con đường một chiều vĩnh viễn không thể quay lại, bản chất của tay đột kích là sự cứng cỏi trong cách bắn, cậu đang cầm súng trong tay, cậu phải thắng.
- Đỉnh cao kia chính là phần thưởng của cậu.
Tiết Lan nhìn phiến đá trước mặt, hưng phấn ngó sang người bên cạnh.
Tuy nhiên Đoàn Văn Tranh nhẽ ra phải ở đó đã biến mất.
Tiết Lan nháy mắt sợ hãi, cậu vội vàng quay đầu lại nhìn về sau.
Đoàn Văn Tranh đứng cách cậu vài bước, tay chống khẩu súng trường dài thở hổn hển, nhàn nhạt ngẩng đầu nhìn Tiết Lan.
Sau đó anh nhẹ nhàng vẫy tay, ý bảo cậu lên trước.
Tiết Lan đột nhiên cảm thấy khó hiểu, kịch bản quảng cáo đâu có viết như thế.....
Nhưng máy quay vẫn tiếp tục bấm, đạo diễn cũng chả hô dừng lại, Tiết Lan chần chờ sau đó nhảy lên phiến đá.
Cậu quay đầu lại, kiên định vươn tay hướng về phía anh-
Tác giả có điều muốn nói:
Reset: Ôi má ơi hạnh phúc quá, vợ tôi nỗ lực vì tôi kìa~
Exist: Vì Reset em muốn làm một power top! (Mèo con lộ ra cơ bắp.jpg)
Reset:? Duck! Không cần!!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.