Edit: Kidoisme
Tiếng đập cửa khiến tâm trạng Tiết Lan lần nữa khẩn trương lên vài lần, cậu lôi Đoàn Văn Tranh đến gần cái giường.
Anh đen mặt đè lại tay nhóc con, 'hung dữ' nói: "Nữa à?"
"............"
Tiết Lan bị nghẹn, đang muốn giải thích đây là động tác theo bản năng thì Đoàn Văn Tranh đã nhanh chân vòng qua người cậu, không coi ai ra gì mở cửa phòng.
Người bên ngoài đang định đưa tay lên gõ lần nữa, hóa ra là Chu Khán Thanh.
"Cậu, cậu, cậu, cậu.... sao cậu lại ở trong phòng Lan Lan???"
Đoàn Văn Tranh nhìn vị khách không mời mà đến, lạnh lùng bảo: "Có chuyện thì nói, không có chuyện thì cút hộ."
".............."
Nhìn cái thằng đột nhiên hóa chó trước mặt, Chu Khán Thanh khó hiểu tại sao người chột dạ lại là y?
Nghĩ xong thì vén tay áo: "Đoàn Văn Tranh, cậu có thể khiêm tốn tí được không, giờ tôi mới là người bắt gian nhé, sao cậu chả có tự giác gì hết vậy?"
Đoàn Văn Tranh nhướn mày, không thèm xấu hổ đưa tay lên miệng hò: "Có người đến bắt...."
Anh còn chưa kịp nói hết câu Tiết Lan đã lấy tốc độ ánh sáng lao thẳng đến chỗ Đoàn Văn Tranh bịt chặt miệng anh lại: "Có, có chuyện gì???"
"..........." Chu Khán Thanh chuẩn bị sẵn bài diễn văn mắng chửi trong đầu nhìn thấy nhóc con xong cũng ngượng ngùng nín lại, gãi đầu nói: "Thực ra cũng chả có gì...."
"Không có gì nửa đêm gõ cửa phòng người ta?" Đoàn Văn Tranh đen mặt hỏi.
"............" Chu Khán Thanh lần thứ hai bị chen mồm, tức trợn trắng mắt: "Cái giọng chủ nhà này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-the-gioi-deu-cho-rang-toi-la-nu-gia-nam/1018318/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.