Chuông điện thoại phiền phức vang lên đúng như đi đòi nợ, Đoàn Văn Tranh nhìn chằm chằm tên người gọi, lạnh lùng ấn nghe.
"Có chuyện gì?"
Đầu dây bên kia hỏi ngạc nhiên hỏi lại: "Tiết Lan đâu?"
"Ngủ bên cạnh tôi chưa dậy, làm sao thế?"
"........" Ôn Diễn nhớ tới chuyện bọn họ đánh game cả đêm trong quán net, cố áp chế cơn giận dâng đến họng: "Đưa điện thoại cho Tiết Lan."
"Anh điếc hở?" Đoàn Văn Tranh cười nhạo: "Em ấy đang ngủ, có chuyện gì anh cứ nói với tôi."
"............."Ôn Diễn nghiến răng: "Bảo em ấy đến LGW, có một số điều khoản cần nói trong hợp đồng."
Đoàn Văn Tranh không ngạc nhiên mấy: "Không đi được, hôm khác nhé."
Ôn Diễn giống như không nhịn nổi, trầm giọng hỏi: "Ý gì?"
"Ốm rồi."
"Ốm?" Hắn không tự giác cao giọng: "Sao tự nhiên bị ốm?"
"Sao không được ốm?" Đoàn Văn Tranh lạnh lùng nói: "Chả hiểu ai hôm qua lôi em ấy ra ngoài đứng trong cái thời tiết rét căm căm như thế nhở?"
"..............." Ôn Diễn tự giác hạ giọng: "Các cậu ở quán net à? Đợi chút tôi đến...."
"Không cần đâu, chúng tôi đang ở nhà em ấy, mai tôi đến điểm danh nhận tiện đưa Lan Lan qua luôn, đội trưởng không cần lo lắng."
Dứt lời anh không chờ Ôn Diễn mở miệng liền dứt khoát dập máy.
Thế giới hòa bình.
Tiết Lan tắm xong trộm ngó đầu khỏi cửa nhà vệ sinh thấy Đoàn Văn Tranh yên ổn dựa vào đầu giường nghịch điện thoại.
Anh liếc thấy mấy sợi tóc ngố ngố của nhóc con lấp ló chỉ cảm thấy buồn cười vẫy vẫy tay: "Lại đây uống thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-the-gioi-deu-cho-rang-toi-la-nu-gia-nam/1018279/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.