Edit: Kidoisme
“Có không?”
Chu Khán Thanh vừa kéo quái vừa ngó sang chỗ hai người Đoàn Văn Tranh và Tiết Lan.
Tiết Lan chạy qua hòm xác của Boss, nhặt một lúc lại đứng lên: “Không có.”
Chu Khán Thanh miễn cưỡng chống hai mí mắt díu lại với nhau. Y nhìn qua đồng đồ đã nhảy đến hai giờ sáng, đám đồng đội ngồi cạnh đều đã bỏ cuộc đi về ngủ, không khỏi ghét bỏ nhìn tên đầu sỏ Đoàn Văn Tranh, anh vẫn ngồi yên coi như không có chuyện gì xảy ra.
Y lạnh nhạt chém đầu quái lớn quái nhỏ, vẫn không có bất kỳ mảnh chip nào rơi xuống.
Chu Khán Thanh xoa mi tâm, tự hỏi từ khi nào mà mình đã bị dồn đến mức này…
“Mệt à?”
Chu Khán Thanh nghe Đoàn Văn Tranh lên tiếng suýt thì rơi nước nước mắt. Má ơi y quen Đoàn Văn Tranh mười mấy năm không ngờ lúc còn sống có thể nghe được thằng tó này quan tâm hỏi han sức khỏe…
Chu Khán Thanh cảm tưởng mình được hồi sinh.
Nhưng… thực chất người Đoàn Văn Tranh nói không phải mình?
Ớ???
“Em mệt không?” Thấy Tiết Lan im lặng, Đoàn Văn Tranh hạ giọng hỏi lại: “Mệt quá thì dừng lại đi ngủ, để anh với Chu Khán Thanh đánh là được.”
Wtf?
Tiết Lan xấu hổ xua tay: “Em không sao nhưng có vẻ anh Chu mệt rồi, hay anh về ngủ trước…”
“Không.” Đoàn Văn Tranh thuận miệng nói: “Chu Khán Thanh trụ được.”
“………………..”
“????????” Chu Khán Thanh tí cắn trúng lưỡi, khịt mũi xem thường: “Hừ, chỉ là vài bữa sáng rách, cậu tưởng tôi không mua được à?”
“Thế thì nhớ mua hai phần nhé,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-the-gioi-deu-cho-rang-toi-la-nu-gia-nam/1018257/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.