Chương trước
Chương sau
Sau không Ân Minh Tranh nói với Triệu Diệu Diệu xong, Thời Thanh cũng không động đậy nữa, yên phận núp trong lòng nam nhân.
Ân Minh Tranh cảm nhận được ngưa ngứa trong lòng, rũ mắt, liền thấy thiếu niên có vẻ chột dạ, lâu lâu lại xoa xoa cái chỗ bị nhéo của mình kia.
Vừa xoa, vừa nhắm mắt vờ ngủ.
Khóe môi hắn không tự chủ nhếch lên, không lật tẩy Thời Thanh, cứ như vậy ôm thiếu niên trở về.
Tính tình của Thời Thanh, với Ân Minh Tranh mà nói thì cực kì dễ hiểu.
Cậu thẳng thắn, đôi lúc có chút gian xảo, làm chuyện xấu xấu, nhưng không bao giờ giấu.
Quả nhiên sau khi trở về, thiếu niên được đặt trên giường lớn mềm mại, vừa "ngủ" dậy lập tức trở nên hoạt bát, như con Rồng nhỏ khoe vảy đẹp của mình, lăn qua lăn lại trên giường, nũng nịu đòi Ân Minh Tranh bồi mình.
Hôm nay Ân Minh Tranh đi dò xét 3 vòng bảo hội ở ngoại thành, căn cứ có tổng 18 vòng bảo hộ, một vòng lại một vòng, nếu Trùng tộc cấp thấp từ ngoài xông vào, với độ thông minh của chúng nó sẽ bị ngăn lại ngay vòng ngoài cùng.
Lính gác đang buồn ngủ vì phải ngồi theo dõi vòng bảo hộ cả 24 giờ phát hiện có quá nhiều trùng tộc liền thông báo người đi xử lý.
Ân Minh Tranh trong khoảng thời gian này luôn cảm giác tinh thần lực của mình tăng không ít, năng lực dị năng cũng được nâng lên nhiều, ngày hôm nay liền tới thử nghiệm chút ở chỗ trùng tộc cấp thấp.
Giết trùng tộc tốn sức tốn công, tuy hắn không để lũ trùng tộc lại gần người, nhưng đến cuối vẫn phải đổ mồ hôi.
Trước đây Ân Minh Tranh đánh một mình, mồ hôi chảy liên tục, trước tiên đối phó tàm tạm một buổi tối, ngày thứ hai tắm rửa lại cũng được, nhưng hôm nay lại có báo nhỏ phiết khích nằm trong chăn kia, không thể tàm tạm được.
Vì thế hắn chỉ có thể dỗ dành báo nhỏ buồn chán bò bò trên người mình, tắm xong sẽ trở lại với cậu.
Lúc nam nhân tắm rửa, đồ ngốc Thời Thanh ở trên giường vừa tực đắc lăn lăn chơi đùa, vừa ngâm nga, giọng ngả ngớn gọi người.
"Minh Tranh ngươi nhanh lên, ta bị nhốt!"
"Ta đói bụng rồi, ngươi còn chưa khỏe à!"
Đây chính là phương thức dính người độc nhất của Thời Thanh, dù cậu nhắm mắt lại có thể ngủ, có thể tự lấy đồ ăn, nhưng cậu không, chỉ muốn Ân Minh Tranh lại dỗ cậu ngủ, cho cậu ăn.
Ân Minh Tranh nghe tiếng giục giã yếu ớt không thể không tắm rửa nhanh hơn, đột nhiên, hắn không nghe thấy âm thanh làm nũng đâu nữa.
Động tác xả nước của nam nhân ngưng lại, định đóng vòi nước choàng khăn tắm ra ngoài nhìn.
—— Soạt!
Màn trước mặt bị kéo ra.
Một đôi tròng mắt màu trắng của thiếu niên sáng lên, chui đầu vào.
"Minh Tranh, chúng ta cùng nhau tắm đi! !"
Ân Minh Tranh dường như chỉ suy nghĩ nửa giây, nửa giây còn lại dùng hết sức bình sinh túm lấy khăn tắm treo trên tường bên cạnh thật nhanh rồi quấn quanh người mình.
Thiếu niên có vẻ bị động tác này của hắn làm cho kinh sợ, nghiêng nghiêng đầu, một mặt mờ mịt: "Làm sao vậy?"
Nam nhân cúi đầu, che dấu mang tai hồng lên, lắp bắp nói: "Anh tắm xong, em, em vào tắm đi."
Nói xong, hắn chật vật quấn khăn chạy ra.
Thời Thanh đứng tại chỗ, mờ mịt quay đầu nhìn bóng lưng của hắn.
【 Tao cược, hắn nhất định xài dị năng, chạy cũng nhanh vãi ra. 】
Hệ thống vô cùng không hiểu: 【 Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, cái bộ dáng này là sao thế nhỉ. 】
Tuy nó chỉ thấy mỗi màu trắng của không gian trống, nhưng kết hợp với tình huống thực tế một chút, cũng có thể hiểu đã xảy ra cái gì.
【 Không thấy à, ôm ôm hôn hôn là để dỗ tao, chỉ cần không thật sự có chuyện gì, hắn sẽ nghĩ cách đẩy tao ra. 】
Hệ thống: 【... 】
Nó khiếp sợ cao giọng: 【 Chu choa, hắn còn muốn đẩy cậu ra? Hai người ngày nào cũng ấy ấy, tui vì chịu đựng nên mỗi ngày đều niệm [ Đạo đức kinh ] đó! ! 】
【 Mày cũng có phải người đâu, xem một lần nhớ liền. 】
Hệ thống cạn lời.
Mà rất nhanh, nó lại bắt đầu nghĩ linh tinh: 【... Nhưng mà, nếu hắn tránh xa kí chủ, thì độ bài xích biết làm sao giờ, độ bài xích giữa người với người khó chơi lắm, 50% là độ bài xích với người lạ, nếu hai người tách ra, không ân ái, rồi phắt cái 2-3 năm, ai biết độ bài xích của hắn với kí chủ có đột nhiên tăng không chứ, dù chỉ một giây thôi cũng đủ để chúng ta bị đá ra khỏi thế giới này rồi. 】
Thời Thanh không vội vã bắt đầu chuẩn bị tắm rửa, 【 Hạ thấp độ bài xích đối với người lạ còn chưa đủ, nhất định phải hạ xuống điểm an toàn tuyệt đối mới được, mà chứ tao thấy cái độ bài xích này, không kêu lại là tăng hảo cảm được hả. 】
Hệ thống ấp úng: 【 Thì quy định nó thế, tui không tự tiện đổi được.. 】
【 Kí chủ, cậu và Ân Minh Tranh như vậy, hắn thật sự không thích cậu a, không sợ cậu thương tâm sao? 】
【 Tao mà thương tâm khỉ gì. 】
Thời Thanh xoa xoa bọt biển khắp người, hai tay chụm lại, thổi rabong bong thật to: 【Thấy không, tao và Ân Minh Tranh trước mắt là như cái bong bóng này nè, nhìn thì màu mè sặc sỡ, mà trên thực tế... 】
Cậu duỗi ngón tay trắng nhỏ, nhẹ nhàng đâm một chút.
Bong bóng nổ tung.
【 Nếu không phải tao quấn lấy hắn, mày thật sự nghĩ rằng giờ hắn có thể đổi xử với tao như thế này? Đừng có tưởng người nhìn dễ nói chuyện, chứ thật ra độ bài xích trong lòng tuyệt đối có thể cao gấp ba lần so với người thường. 】
Hệ thống trước mắt một mảng trắng : 【... Vậy làm sao bây giờ. 】
【 Thì vừa lùi vừa tiến, chứ làm gì nữa mày, tao nghĩ đến lúc trước trên phi thuyền, cái kiểu hắn đối xử với tao lúc tao cấy tim vô người ấy. 】
Hệ thống mờ mịt: 【 Ủa là sao? 】
【 Mày không cảm thấy, cái thái độ dụ dỗ của hắn lúc đó, y chang cái thái độ đối với tao hiện giờ sao? Chỉ có điều lúc trước hắn hoàn toàn là đang gạt tao, giờ hơn cái là có chút lòng người thôi.】
【 Đúng rồi, tao nhắc mày một chút, coi như là giờ hắn có lòng người rồi đi, nhưng trong mắt Ân Minh Tranh, chỉ có hổ thẹn với trách nhiệm đối với tao thôi, giống như người đi đường không cẩn thận giẫm thương con mèo nhỏ, cẩn thận từng li đưa về nhà chăm sóc tỉ mỉ ấy. 】
Nói xong, Thời Thanh tung ra một phát ngôn gây sốc: 【 Mà hai ngày nay mày yên lặng, tưởng mày biết rồi, không nghĩ tới mày lại đơn thuần thế, làm sao bây giờ, càng ngày càng cảm thấy mày đáng yêu. 】
Hệ thống: 【... 】
Nên mới nói, nó thấy kí chủ với mục tiêu ngày ngày chìm trong mật ngọt, lúc nào nó cũng phải nhịn mà nấp trong không gian trống lo lắng cho kí chủ tình giả thành thật.
Kết quả hai người này tất cả đều là diễn ? ?
Thời Thanh xả sạch bọt trên người, 【 Ái chà, tao quên lấy khăn tắm rồi. 】
Hệ thống bên trong đang rơi não: 【 Hắn thế mà lại gạt kí chủ, lại gạt kí chủ...】
Thời Thanh: 【 Chậc, đừng như vậy mà, bị lừa có mất miếng thịt nào đâu, giờ cũng thoải mái lắm nè. 】
Hệ thống: 【 Lừa gạt kí chủ... 】
【 Được rồi được rồi, mày đi niệm [ Đạo đức kinh ] đi. 】
Trấn an được hệ thống đang thông não, Thời Thanh vén màn, âm thanh kéo dài hướng ra ngoài, ngọt ngọt ngào ngào: 【 Minh Tranh, ta không có lấy khăn tắm. 】
Ân Minh Tranh đang lau tóc, nghe tiếng thiếu niên, do dự một chút, đứng lên tìm khăn tắm cho cậu, mới vừa đưa đến cửa buồng tắm, liền thấy Thời Thanh đã kéo màn ra đứng nhìn mình cười tỉnh bơ.
Ân Minh Tranh: "..."
Hắn lập tức cúi mặt, tay đưa khăn tắm.
Khăn tắm vừa bị lấy đi, thần sắc anh hùng nhân loại liền lập tức như thường quay người đi ra.
Chỉ là lúc ngồi trên giường, lau tóc nhưng không kiềm nổi tâm tư.
Ân Minh Tranh chỉ muốn ổn định Thời Thanh, để cậu khỏi nhất thời kích động trực tiếp mang hắn về phi thuyền.
Lần này có thể chạy trốn, cũng tại Thời Thanh tin tưởng hắn, nếu như lại bị mang về, hắn nhất định không có cơ hội trở lại căn cứ.
Dĩ nhiên, giết chết Thời Thanh sẽ là biện pháp tốt nhất.
Có thể Ân Minh Tranh không làm được.
Bất kể Thời Thanh là một đứa nhóc ngu ngốc, trước sau một lòng hướng về hắn, cũng không làm cho Ân Minh Tranh hạ thủ được.
Có thể Thời Thanh sẽ không muốn rời khỏi hắn, hắn không muốn dùng ngôn ngữ lạnh lẽo đối xử với cậu như Triệu Diệu Diệu để đuổi người, nếu thật sự làm thế, dựa theo tính cách Thời Thanh, nhất định sẽ oan ức khóc rồi đưa thuộc hạ đến trói hắn xách đi, mỗi ngày đều dùng cái thân mấy tấn đè hắn đòi làm.
Không đi cũng vô dụng, Ân Minh Tranh trước đây không phải chưa từng cự tuyệt, thiếu niên bé ngoan tỏ vẻ không cần Ân Minh Tranh bồi, quay đầu đi.
Coi như Ân Minh Tranh không để ý tới cậu, cậu cũng có thể chơi đùa cả ngày như thường .
Tiến không được, lùi cũng không xong.
Mà hắn bây giờ còn dùng cái lý con nít đi lừa Thời Thanh, Thời Thanh hiện tại ở trong căn cứ nhân loại, thông tin xung quanh đến tai, đến khi tới tuổi chín chắn, Thời Thanh sớm muộn cũng sẽ nhìn thấu lời nói dối này.
Chỉ là hôm nay, hai người ở cùng một chỗ, hắn tắm, Thời Thanh có thể xông tới nhìn thấy hắn, Thời Thanh tắm, hắn cũng có thể...
Làn da trắng nõn kia chợt lóe lên trong đầu, vành tai vốn hồng hồng của nam nhân giờ đỏ rực lên, hắn có chút lo lắng chà chà vành tai.
Thời Thanh sẽ biết được sự thật, chỉ là vấn đề thời gian ngắn hay dài thôi.
Tức giận thì đại khái sẽ không, mà tệ hơn thì trực tiếp đè Ân Minh Tranh làm luôn.
Nhưng hắn chỉ xem Thời Thanh là trẻ con...
Tuy rằng người bình thường sẽ không ấy ấy với trẻ con.
Cũng sẽ không mỗi ngày ân ái với trẻ con.
Càng không đang làm cái kia với trẻ con, lại muốn tìm cách thoát khỏi cậu.
Giờ khắc này, Ân Minh Tranh ngồi ở trên giường mềm mại, ý thức được.
Hắn là tra nam.
Không!
Không được!
Cuộc sống như thế không thể tiếp tục như vậy được nữa, Thời Thanh muốn có một bạn lữ có thể chân chính yêu thương chăm sóc cậu, Ân Minh Tranh tự nhận, hắn không làm được.
Vậy cũng chỉ có thể tìm người ở căn cứ thích hợp hơn so với hắn giúp Thời Thanh.
※※※
Sáng sớm hôm sau, lúc Thời Thanh làm ổ trong chăn, Ân Minh Tranh đã đứng dậy.
"Thời Thanh... Thời Thanh, dậy nào."
Hắn ôn nhu, nhẹ nhàng đánh thức thiếu niên đang ngủ say, chờ Thời Thanh còn buồn ngủ ngồi dậy, lúc cậu mê man vuốt mắt, Ân Minh Tranh chột dạ, mà rất nhanh lại không phục biểu tình bình thường.
"Em có nhớ dị năng giả hôm qua giúp em không, tên là Trình Tuấn."
Thời Thanh mờ mịt lắc đầu một cái, âm thanh nhẹ nhàng: "Không nhớ rõ."
Mà trong tiềm thức:
【 Nhớ nhớ! ! Đẹp trai đội mũ, mắt to cười tươi rói, dễ thẹn, tuổi hơi nhỏ. 】
Ân Minh Tranh xoa xoa đầu thiếu niên, nhẹ nhàng dụ dỗ cậu: "Mấy ngày nay anh phải rời căn cứ một chuyện, khoảng 5 ngày mới về, Trình tuấn là cấp dưới có dị năng cao nhất của anh, cũng cùng tuổi em, khoảng thời gian này em chơi với nó được không? Hắn sẽ bảo vệ em."
Hôm qua hắn phát hiện ánh mắt Trình Tuấn nhìn Thời Thanh không đúng, chẳng qua là lúc đó cũng không cảm thấy được có cái gì, trẻ con thích nhau cũng là chuyện thường, Trình Tuấn mười tuổi thành cô nhi vẫn luôn ở trong căn cứ, hiếm thấy thấy người xinh đẹp như Thời Thanh, hơi có chút tâm tư cũng bình thường.
Coi đi coi lại, tuổi cũng sàn sàn, đoan chính, dị năng mạnh mẽ, thích Thời Thanh thật lòng, là người tốt nhất rồi.
Bé ngoan Thời Thanh chưa tỉnh ngủ hiểu rõ gật đầu.
Tuy rằng trong lòng muốn cậu đáp ứng, chỉ là thấy thiếu niên gật đầu nhanh như vậy, nháy mắt không còn để tâm người ta nữa.
Quả nhiên vẫn là trẻ con, chỉ cần có người thương yêu, dù là ai cũng không quan tâm.
Sau khi rửa mặt, Ân Minh Tranh rất nhanh mang theo Thời Thanh đến trước mặt Trình Tuấn.
Trình Tuấn sáng sớm nhận được tin vui, hưng phấn trên mặt sắp tràn tới nơi, đỏ mặt chốc chốc lại nhìn thiếu niên đang ngủ gà ngủ gật lôi kéo tay nam nhân, ngốc nghếch cố giấu tâm tư nhỏ của mình.
"Lão đại yên tâm! ! Tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cậu chủ! ! Nhất định! !"
Ân Minh Tranh lo lắng anh vì hắn mà không dám nghĩ nhiều, gật gật đầu: "Ừm, tôi coi Thời Thanh như em trai ruột, cậu nhất định phải chăm sóc em ấy thật tốt."
Em trai ruột! !
Mắt Trình Tuấn sáng lên, gật đầu liên tục: "Ngài yên tâm ngài yên tâm! ! Tôi nhất định chăm sóc tốt Thời Thanh!"
"Thời Thanh, nào."
Ân Minh Tranh lôi kéo thiếu niên, nhẹ nhàng đẩy cậu sang chỗ Trình Tuấn: "Mấy ngày nay em chơi cùng Trình Tuấn, muốn mua gì thì mua, đều tùy ý em."
"A..."
Thời Thanh mơ mơ màng màng chưa ngủ đủ, ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy cậu không có vẻ gì là không nỡ, trong lòng nam nhân có chút thất vọng.
Thật là không tim không phổi.
Mà thôi thế cũng tốt, miễn cho Thời Thanh suy nghĩ đến hắn ngăn cậu với Trình Tuấn bồi dưỡng tình cảm.
Nghĩ nghĩ, Ân Minh Tranh dặn dò kĩ Trình Tuấn: "Đồ ăn của Thời Thanh tôi chuẩn bị hết rồi, đến giờ cơm cậu mang ra cho em ấy là được, buổi tối.. Buổi tối em ấy có thể ngủ ở chỗ cậu, nhưng không thể ngủ chung giường, thêm nữa, em ấy thích ra ngoài dạo phố,lúc tôi không có mặt thì nhờ cậu, tuyệt đối đừng để lũ phú nhị đại gây chuyện với em ấy, đặc biệt là Nhạc Du Nguyên."
Nhạc Du Nguyên là phú nhị đại đứng đầu trong căn cứ, sáng tối đều ăn chơi, lúc nào đầu sỏ cũng là gã, luôn tự phong là đối thủ một mất một còn của Ân Minh Tranh, Ân Minh Tranh "bị hi sinh", gã là người mở tiệc ăn mừng đầu tiên trong căn cứ.
Trình Tuấn nghe câu nhờ cậu, "Lão đại ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ luôn ở bên cạnh Thời Thanh, tuyệt đối không để cậu ấy bị thương!"
Đừng có thân thiết quá.
Ân Minh Tranh nhất thời cảm thấy có chút không thoải mái, bắt đầu hoài nghi liệu mình có chọn sai người không.
Trình Tuấn này dẻo miệng, có vẻ không đáng tin mấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.