Thời điểm Thời Thanh nổi giận đùng đùng tiến vào ngự thư phòng, mấy hoàng tử đang ấm áp ngồi bên trong nhìn thấy bộ dáng chật vật dính tuyết của cậu mà sững sờ.
Tiểu thiếu gia bình thường kiêu ngạo, từ lần đầu tiên gặp đến giờ, bọn họ chưa từng thầy qua cậu dính phải một giọt mưa.
Các đại thần mỗi ngày khi tới cung đều phải xuống kiệu đi bộ vào điện, các hoàng tử ở trong cung cũng không thể ngồi kiệu.
Nhóm nương nương trong hậu cung thì có thể, chỉ là hậu cung và tiền điện bị ngăn cách hoàn toàn, nếu muốn đến tiền điện thì cũng phải dựa theo quy củ.
Cả triều đình to lớn thế này, ngoại trừ phụ hoàng đang ngồi trên long ỷ, thì cũng chỉ có Thời Thanh có thể vào cung mà không cần xuống kiệu.
Tiểu thiếu gia kiêu ngạo không phụ lòng các đãi ngộ này, nếu hoàng để đồng ý để cậu không cần xuống kiệu, thì cậu có thể ngồi thẳng đến ngự thư phòng, lên cầu thang thì cần người cõng.
Cậu không sợ trời sợ đất, dạo này chèn ép Úc Thần Niên, Thời tiểu gia càng thêm kiêu, nhìn đôi giày thêu mây xanh bằng kim tuyến đi cả một ngày rồi mà vẫn trắng như tuyết kia cũng có thể đoán được hai chân của cậu gần như chưa từng đặt xuống đất bao giờ.
Mà giờ đầy, mái tóc đen bóng của tiểu thiếu gia dính tuyết chưa tan, trên áo choàng đỏ cũng lấm tấm trắng, ngay cả đế giày trắng tinh không dính bẩn lại đạp trên nước tuyết tan.
"Thời Thanh? Sao không sai thái giám cõng vào?"
Các hoàng tử đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-the-gioi-deu-biet-ta-la-nguoi-tot/1181333/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.