Trần Vinh cảm thấy Cảnh Nguyên Khải mù rồi.
Gã bưng cái mặt đau đớn của mình, nước mắt lã chã, không biết là đau hay ấm ức : "Anh coi lại video đi! Trong video có rõ ràng."
Trần Vinh càng khẳng định Thời Thanh đánh gã, Cảnh Nguyên Khải càng vui vẻ.
Hắn tiếp tục kích thích Thời Thanh: "Anh biết tại sao nó muốn xem video theo dõi không? Vì trước đó nó đã sự định quay phim lại hết, sau đó đăng lên mạng làm thanh danh của anh mất sạch."
"Anh coi nó..." Thanh niên có chút oán hận hung tợn trừng Trần Vinh đang trợn mắt ngoác mồm vì kế hoạch bị bại lộ: " Là em trai, nó coi anh là kẻ thù tranh tài sản."
"Đã đến lúc này rồi nó vẫn chắc chắn là anh đánh nó, thầy Thời à anh vẫn không thấy rõ sao?"
Biểu tình thương tâm trên mặt Thời Thanh ngày càng rõ ràng.
Cậu rũ mắt, trầm mặc không nói gì.
Ảnh đế như bị lạnh, co lại trong lòng thanh niên tìm kiếm hơi ấm.
Cảnh Nguyên Khải cảm thụ được thân thể mềm mại của cậu, đáy lòng tràn đầy đắc ý, nhìn thấy vẻ mặt "Anh dám bán đứng tôi" của Trần Vinh cũng không hận không thể trói gã vào tên lửa phóng đi luôn như trước.
Dĩ nhiên, mặc dù không phóng tên lửa nhưng cột vào tàu hỏa thì vẫn phải làm.
"Được rồi Trần Vinh, thôi diễn, đi được rồi."
Trần Vinh sắp điên rồi: "Em diễn? Em diễn? ? ? Anh Cảnh à anh ta đánh em thật mà, là anh ta đó! Không phải lúc nãy anh có thấy sao? ! !"
"Ờ, đang nhìn luôn đây."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-the-gioi-deu-biet-ta-la-nguoi-tot/1181328/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.