Thời Thanh cười sắp lộn ruột rồi.
Dĩ nhiên, trên mặt cậu vẫn nghiêm túc, trực tiếp hất cái tay đang ôm eo mình của Cảnh Nguyên Khải xuống, đứng dậy chỉnh lại áo quần.
Mắt thấy miếng mỡ đang muốn bỏ chạy, Cảnh Nguyên Khải cũng không đoái hoài tới vụ "ai trên ai dưới" nữa, cả người mềm oặt đứng dậy ôm lấy Thời Thanh từ phía sau.
Âm thanh từ tính nũng nịu đặc biệt ngọt ngào: "Thật ra em không để ý đâu, ai ở trên cũng được."
Phét, hắn từ khi nổi lên hứng thú với ảnh đế, trong tư tưởng đã luôn muốn áp người dưới thân rồi.
Dĩ nhiên, Thời Thanh cũng nghĩ vậy.
Nhưng có ai quy định nghĩ nào nói nấy đâu.
Đầu tiên là lừa người lên giường đã, sau này có chuyện gì Thời Thanh cũng không biết được.
Cảnh Nguyên Khải trong lòng tính toán, trên mặt lại dịu dàng ngoan ngoãn, lời ngon tiếng ngọt không cần tiền cũng tự moi ra: "Chỉ cần thầy Thời muốn, em thế nào cũng được."
Thời Thanh xoay người, giọng điệu nhàn nhạt: "Thế nào cũng được?"
Cảnh Nguyên Khải vui vẻ.
Thanh niên ẩn ẩn cọ cọ mặt lên vai ảnh đế.
Nói: "Không sai, thế nào cũng được, thầy Thời nói gì em làm cái đó."
Thời Thanh: "Bỏ tay ra."
Cảnh Nguyên Khải: "..."
Thời Thanh: "Không phải tôi nói gì cậu làm cái đó sao? Tôi bảo, bỏ tay ra."
Thanh niên im lặng không lên tiếng thả tay xuống.
Như động vật họ mèo không cam lòng chốc chốc cọ đầu vào người ảnh đế.
Nhưng mà Thời Thanh vững tâm như sắt: "Bỏ đầu ra."
"Thầy Thời đúng là vô tình."
Cảnh Nguyên Khải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-the-gioi-deu-biet-ta-la-nguoi-tot/1181323/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.