"Em quá ỷ lại anh." Lâm An Lan thành thực đáp, "Như vậy, em sẽ vĩnh viễn không thể khôi phục kí ức. Em cần tiếp xúc với hoàn cảnh mà em quen thuộc. Như thế mới có thể nhanh chóng phục hồi kí ức."
Trình Úc cảm nhận được nỗi sợ trong lòng hắn dần lớn hơn.
"Không phải em đã nói sẽ ở chung sao?"
"Đây là tình huống bất ngờ mà." Lâm An Lan khuyên hắn, "Khi đó đâu ngờ em sẽ mất trí nhớ đâu."
"Anh không muốn em khôi phục ký ức sao?" Lâm An Lan hỏi hắn.
Trình Úc không muốn, làm sao mà hắn muốn được cơ chứ? Lâm An Lan mới vừa ở bên hắn, mới vừa cùng hắn trải nghiệm cuộc sống có mơ hắn cũng không dám mơ tới. Sao mà hắn lại mong Lâm An Lan khôi phục chứ?
Hắn vòng qua bàn, đi tới bên người Lâm An Lan, đỡ vai anh nhẹ nhàng hỏi, "Bảo bảo, có phải là vì chuyện vừa rồi? Em không vui? Em giận anh rồi ư?"
Lâm An Lan lắc đầu, anh không hề tức giận. Mặc dù có chút buồn, thế nhưng cũng có thể hiểu được.
Anh chỉ muốn nhanh chóng nhớ lại. Có như thế, Trình Úc mới có thể yên tâm yêu đương với anh mà không cần lo sợ gì.
Chứ không phải đối mặt với một người yêu có ký ức không hoàn chỉnh như anh.
"Em muốn khôi phục sớm một chút. Để anh không phải sợ hãi sau này em không vui nữa. Anh có thể yên tâm yêu em mà không ngần ngại gì"
"Chúng ta bây giờ cũng có thể." Trình Úc sốt ruột, hắn ôm Lâm An Lan vào trong ngực. tNỗi sợ trong lòng từng chút từng chút nuốt chửng hắn, "Em đừng đi mà, được không? Em muốn gì anh cũng sẽ đưa em mà? Em ở lại, đừng đi. Được không?"
"Em không đi mất đâu." Lâm An Lan không hiểu tại sao Trình Úc không muốn anh rời đi, "Anh cũng có thể tới nhà em mà? Anh không muốn em khôi phục sao?"
Trình Úc ôm anh càng chặt hơn, hắn nói, "Không quan trọng. Em có khôi phục hay không cũng không sao. Chỉ cần là em, thế là đủ rồi."
"Em không đâu có muốn quên đi mọi chuyện? Em không hề sai đâu. Còn những kí ức kia cũng không quan trọng đến thế. Anh yêu em cơ mà? Anh đâu yêu kí ức? Chỉ cần chúng ta vẫn còn bên nhau, thì chúng ta có thể không ngừng tạo ra kí ức mới mà. Em không cần cố gắng quá sức đâu."
Hắn nhìn Lâm An Lan, vội vàng nói, "Là anh không tốt. Anh không nên nói như vậy. Chỉ nghĩ tới sau này em khôi phục mà quên suy xét cảm xúc hiện tại của em là anh sai. Là anh cân nhắc còn sơ sót, em tha thứ cho anh nhé? Được không?"
Lâm An Lan nghe hắn nói, bao nhiêu oan ức trong lòng anh như ùa lên. Anh đột ngột mất hết kí ức và liên hệ với thế giới, chỉ còn lại duy nhất mỗi Trình Úc.
Anh chìm trong tình yêu của Trình Úc, yên bình và an tâm. Thế nhưng anh lại càng sợ, sợ rằng mình không phải người mà hắn yêu. Trình Úc rồi sẽ mài mòn đi kiên trì của hắn trong thời gian anh mất trí nhớ.
"Em bây giờ có giống em trước kia không?" Lâm An Lan nhỏ giọng hỏi hắn.
Trình Úc sửng sốt một chút, nhưng không có cách nào trả lời anh.
Giống chứ? Hắn cũng không biết.
Lâm An Lan chưa từng yêu hắn, cho nên hắn xưa nay chưa từng được Lâm An Lan đối xử như thế.
Hắn làm sao có thể biết được bộ dáng của Lâm An Lan khi đối diện người em ấy yêu thích?
Mà có lẽ cũng sẽ giống bây giờ. Dù sao lúc ở chung với Tưởng Húc, Lâm An Lan lúc nào cũng dịu dàng và bao dung.
Trình Úc gật gật đầu, lại lắc đầu, "Có chút giống lại có chút không giống." (ủa gì vậy pa??)
"Nhưng nó không quan trọng." Trình Úc cầm tay anh hôn lên, "Bản thân mỗi người đều có rất nhiều mặt. Vậy nên không quan trọng, chỉ cần là em, thế nào anh cũng thích."
"Vậy anh từng nghĩ rằng em phải mất rất lâu mới khôi phục kí ức, hoặc là vĩnh viễn không thể nhớ lại chưa?"
"Vậy thì sao? Em vẫn là vợ anh mà." Trình Úc siết chặt tay anh, "Không cần biết em có nhớ lại hay không, em vẫn là Lâm An Lan, người anh yêu"
"Chưa kể, " Trình Úc nở nụ cười, "Em bây giờ cũng cực kì đáng yêu. Em không nhận ra dạo này anh nhìn trộm em rất nhiều ư?"
Hắn kề sát bên tai Lâm An Lan, nhẹ giọng nói, "Muốn trộm hôn em."
Lâm An Lan lỗ tai trong nháy mắt đỏ, rồi lại nhịn không được bật cười, hơi cúi đầu.
"Cho nên em đừng về nha? Nào có chuyện mới vừa ở chung lại dọn về nhà? Em không cần ông chồng như anh nữa sao?"
Hắn ôm Lâm An Lan, khẽ khàng gọi, "Vợ ơi."
Lâm An Lan nghe Trình Úc dụ dỗ xong chỉ có thể nén xấu hổ vùi đầu vào lòng hắn, đồng ý ở lại.
Trình Úc cười nói, "Anh biết vợ anh tốt nhất mà. An An của anh là người tốt nhất thế giới."
Lâm An Lan bị hắn dỗ đến nỗi sắp nở hoa, không còn cách nào khác đành phải đẩy hắn ra, "Ăn cơm."
Buổi tối hôm đó, Lâm An Lan tắm rửa xong liền mò qua phòng ngủ của Trình Úc.
Anh đứng ở cửa, đánh bạo nói, "Em muốn ngủ chung với anh."
Nhịp tim đập của anh rất nhanh, anh biết Trình Úc hiểu rõ ý mình, nhưng anh sợ Trình Úc giả vờ không hiểu.
Anh nhìn Trình Úc, đơn thuần lại bướng bỉnh.
Trình Úc bỗng nhận ra Lâm An Lan vẫn là người hắn biết. Tính cách anh thay đổi, nhưng dường như chẳng hề đổi thay.
Anh vẫn có chính kiến của mình, cố chấp làm theo. Dù ai nói gì, ai làm gì, anh vẫn kiên trì đi theo thứ mình lựa chọn.
Hắn nghĩ rằng mình đã thuyết phục được Lâm An Lan, nhưng không phải thế. Nếu không, anh đã không ở đây, cố chấp đòi hỏi đáp án anh muốn.
Nhưng bây giờ Trình Úc đã không dám nghe theo lương tâm.
Hắn không chịu nổi nỗi sợ khi mất đi Lâm An Lan. Chiều hôm đó với hắn là quá đủ. Hắn không muốn trải nghiệm thêm lần nào nữa
Trình Úc xuống giường, đi tới trước mặt Lâm An Lan, khom lưng ôm lấy anh, một đường ôm đến trên giường mình.
Hắn thấy Lâm An Lan ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, trong mắt tựa như có ánh sáng mừng rỡ. Hắn cảm thấy quả nhiên nhân tính rất yếu đuối. Mấy thứ như lương tâm căn bản chẳng thể chịu nổi thử thách.
Dù cho hắn biết rõ đây là sai, này không thể, sau này khi nhớ lại, Lâm An Lan sẽ hận hắn.
Nhưng hắn vẫn đặt những nụ hôn dịu dàng nhất lên trán Lâm An Lan, hôn lên gò má, chóp mũi. Rồi dần dần hôn xuống môi anh. Dịu dàng mà cuồng nhiệt.
Hắn nắm lấy tay Lâm An Lan, đặt lên tim mình. Khẽ khàng hứa nguyện: "Cõi đời này, chỉ cần em muốn, dù cho anh có hay không, anh vẫn sẽ cho em."
Dù cho ngày sau em sẽ hận anh, thì bây giờ em muốn, anh vẫn sẽ cho.
Hắn nâng mặt Lâm An Lan, hôn cắn đôi môi anh, khiến đôi môi ấy trở nên đỏ bừng, sau đó chậm rãi hôn xuống cổ. Sướng vui đau buồn, yêu ghét quấn quýt si mê của hắn, bao gồm cả chính hắn, đều vĩnh viễn vì Lâm An Lan mà lùi lại.
Lương tâm hắn không chịu nổi thử thách. Chỉ cần Lâm An Lan có biểu hiện không muốn, hắn lập tức dừng lại. Còn không, hắn sẽ tiếp tục đi theo Lâm An Lan.
Hắn yêu Lâm An Lan, toàn thế giới, hắn chỉ thích Lâm An Lan.
Yêu thương trong lòng hắn giờ hóa thành tro tàn, mang theo tâm tình đó, hắn nhẹ nhàng cởi bỏ áo ngủ của Lâm An Lan.
Một phòng kiều diễm.
Tất cả sau khi kết thúc, Lâm An Lan dựa vào lồng ngực Trình Úc, thỏa mãn ôm hắn.
Vào lúc này, anh cuối cùng cũng an lòng, đem mình hiện tại và trước đây hoà làm một.
Trình Úc xoa eo cho anh, nhìn trên dấu hôn trên vai anh, có chút chột dạ hỏi, "Đau không?"
"Vừa mới bắt đầu có chút đau, sau đó liền hết đau." Lâm An Lan nói.
Trình Úc muốn nhìn một chút xem có bị sưng không, nhưng bị Lâm An Lan ngăn cản, "Không muốn."
"Không sao, để anh xem xem có cần bôi thuốc không"
Lâm An Lan nghĩ thầm, đâu phải anh bị đè, anh đâu xấu hổ. Cơ mà người ta xấu hổ lắm chứ bộ.
"Không muốn."
Trình Úc nhìn anh đỏ bừng mặt, đoán rằng anh không muốn thật. Đành giả vờ cho qua. Nhưng trong lòng hắn nghĩ chờ lúc tắm rửa sẽ coi lại một lần.
Hắn hôn Lâm An Lan, nói với anh, "Sau này em qua đây ngủ với anh nha."
Lâm An Lan không có ý kiến, bọn họ đã đến mức độ ấy, ngủ chung giường là tất nhiên rồi, "Ừm."
Trình Úc không khỏi ôm chặt anh. Cả người ngập trong ấm áp và hạnh phúc.
Hắn cẩn thận từng li từng tí, quý trọng mà vuốt ve hai má của Lâm An Lan, nhẹ nhàng gọi, " Vợ ơi."
Lâm An Lan nhìn tình yêu đong đầy trong mắt Trình Úc, chợt nhớ mình chưa từng đáp lại Trình Úc khi hắn gọi mình là vợ. Vì vậy, anh thỏ thẻ đáp lại, "Chồng ơi."
Trình Úc kinh sợ.
Hắn khó tin nhìn mình người trước mặt, kinh ngạc hỏi, "Em gọi anh là gì?"
"Không phải anh toàn gọi em vậy sao?" Lâm An Lan nói.
Trình Úc thoáng chốc nở nụ cười, niềm vui quá lớn choáng váng đầu óc hắn. Hắn vui mừng đáp lời, "Đúng, đúng, anh gọi em vậy đó. Em gọi lại lần nữa đi mà."
Lâm An Lan trong nháy mắt ngượng ngùng.
Trình Úc ôm eo anh làm nũng, "Ngoan, kêu tiếng nữa thôi."
Lâm An Lan xấu hổ không dám mở miệng.
Cố tình Trình Úc không bỏ qua, "Một lần thôi, vợ ơi một lần thôi, đi mà. An An là người tốt nhất thế giới đó."
Lâm An Lan ngượng ngùng đáp lại, " Chồng à"
Sau đó, anh cảm thấy có gì đó sai sai.
Trình Úc sáp lại gần anh, nhẹ giọng nói, "Chúng ta lại làm một lần nữa."
Lâm An Lan:...
Lần này Trình Úc hưng phấn hơn lúc nãy. Thậm chí, hắn vận dụng kinh nghiệm lần đầu, khiến Lâm An Lan phải nức nở, "Chậm một chút."
"Ai chậm một chút?" Trình Úc cố ý nói.
Lâm An Lan tức giận trừng hắn, chỉ là trong mắt ngậm hơi nước, không giống trừng, càng tựa hờn dỗi, Trình Úc chỉ cảm thấy được chính mình càng kìm lòng không được.
Hắn cúi đầu hôn môi Lâm An Lan, không chút hoang mang hỏi, "Ai chậm một chút?"
Lâm An Lan giận dỗi nhéo hắn một cái, nhưng lại không thể không cầu xin tha thứ, "Chồng ơi, chậm một chút."
Trình Úc cười nói, "Muốn chồng thương em không?"
Lâm An Lan gật đầu, "Chồng ơi thương em."
"Được rồi, anh nghe vợ anh." Trình Úc hôn một cái lên chóp mũi của anh, chậm lại.
Lâm An Lan ôm vai hắn, lúc này mới thở phào, liền giận quá há mồm cắn vai Trình Úc.
Anh cắn một miếng to, nhưng lực lại nhẹ. Tựa như không nỡ làm đau Trình Úc.
Dù sao, đây cũng là người anh yêu nhất.
Nghĩ vậy, Lâm An Lan cười thỏa mãn.