Anh dựa sát vào cô, khi nói chuyện âm cuối mang theo vài phần lười biếng, làm run rẩy lòng người.
Ngực Thẩm Băng Đàn phập phồng, hai tay đặt lên lồng ngực rắn chắc của anh, thử đẩy ra mấy lần: "Muộn rồi, em muốn về phòng ngủ."
"Bây giờ sao?"
Tần Hoài Sơ có vẻ hơi kinh ngạc, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: "Vẫn còn sớm, hoa quả em vừa mua còn chưa ăn mà?"
"Bây giờ em lại không muốn ăn, hơn nữa buổi tối ăn nhiều lựu sẽ khó tiêu hóa, em khuyên anh cũng đừng nên ăn."
Tần Hoài Sơ nhất thời buồn cười: "Vậy sao em còn mua?"
"Đấy là em chuẩn bị để ngày mai ngồi ăn trên tàu mà."
"Nếu vậy thì tối nay không ăn nữa." Tần Hoài Sơ ngồi dậy, lại hỏi cô, "Chân còn đau không? Có cần anh bế em về phòng không?"
Thẩm Băng Đàn cả kinh vội vàng lắc đầu: "Em tự làm được!"
Cô vừa đứng dậy, trong đầu lại vang lên một giọng nói thầm nhủ, bây giờ chính là lúc cần Tần Hoài Sơ, cô nên khiến cho đối phương có cảm giác mình cần anh.
Mặc dù hơi khó nói thành lời, nhưng cô vẫn ngồi lại xuống: "Hình như em vẫn chưa đi lại được, hay là..."
Cô cắn răng nói: "Hay là anh bế em về phòng đi."
Lúc nói lời này, cô không dám nhìn vẻ mặt của Tần Hoài Sơ, trong lòng cảm thấy khá bất an.
Không biết mấy phương pháp Đường Hân dạy cô có hiệu quả hay không.
Tần Hoài Sơ nghiêng đầu nhìn cô một hồi, im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-the-gioi-anh-chi-thich-em/3400144/chuong-26.html