"Vậy, giúp đỡ lẫn nhau nhé?"
Khi nói chuyện, anh cách cô quá gần, hơi thở ấm áp phả vào trán, hất tung mấy sợi tóc mềm mại, lướt qua da thịt hơi ngứa ngáy.
Thẩm Băng Đàn còn đang ngu ngơ đứng hình tại chỗ, một hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Mãi cho đến khi cảm nhận được mùi cỏ cây tươi mát lượn lờ quanh chóp mũi, hô hấp cô ngừng nghỉ, lùi lại hai bước, giơ tay gãi cái trán ngứa ngáy.
Trong đầu vẫn còn quẩn quanh câu "giúp đỡ lẫn nhau".
Nhìn Tần Hoài Sơ trước mặt, cô cố nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Tôi cảm thấy, tốt nhất là không giúp đỡ nữa..."
"?"
Tần Hoài Sơ bị phản ứng của cô chọc cười, đứng thẳng người, khoanh tay dựa vào khung cửa, cà lơ phất phơ nói: "Vừa rồi em còn nói xin tôi hãy giúp đỡ nhiều hơn cơ mà, sao đột nhiên không giúp đỡ nữa?"
Thẩm Băng Đàn bị hỏi làm nghẹn họng, ngây ngốc hai giây, cuối cùng mới nhớ tới điều gì khác.
Cô khiếp sợ chỉ vào anh và hỏi: "Không đúng, sao anh lại ở đây?"
Cô nhìn quanh một chút, thật sự không thể tin được.
Hàng xóm của cô, sao có thể là Tần Hoài Sơ chứ?
Tần Hoài Sơ khẽ lắc đầu, năm ngón tay mảnh khảnh đẹp đẽ xoa tóc hai lần, những giọt nước lóng lánh bắn tung tóe xung quanh.
Hai giọt rơi xuống trên mặt Thẩm Băng Đàn, lạnh như băng, lúc này cô mới phát giác hình như mặt mình hơi nóng.
Tần Hoài Sơ lười biếng nhướng mi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-the-gioi-anh-chi-thich-em/3400135/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.