Phúc Nhạc và Vu Tử Ninh cùng đến từ một cô nhi viện. Hai người, một người bị bỏ rơi, người còn lại trời sinh tàn tật, đương nhiên là không ai muốn nhận nuôi họ.
Lúc mới sinh ra không được bao lâu, Vu Tử Ninh đã bị vứt bỏ ở cổng cô nhi viện vì chứng suy giảm bẩm sinh một bên thùy phổi, chỉ có một mảnh giấy ghi tên cậu đặt trên tã lót, bị dì quét tước phát hiện sau đó đưa vào cô nhi viện. Cậu từ nhỏ ở cô nhi viện lớn lên, bởi vì thân thể yếu ớt nên không nghịch ngợm như những đứa trẻ khác mà luôn lẳng lặng ngồi ở một góc chờ các cô trong cô nhi viện phân phát đồ dùng.
Khi Vu Tử Ninh 8 tuổi, cậu gặp Phúc Nhạc, người cùng tuổi. Thông thường cô nhi viện rất ít khi thu nhận những đứa trẻ lớn tuổi như vậy lại còn bình thường khỏe mạnh, đại đa số đều là giống Vu Tử Ninh là những đứa trẻ bị khuyết tật bẩm sinh, bởi vậy Vu Tử Ninh thời điểm lần đầu tiên thấy Phúc Nhạc là phi thường mới lạ.
Khi Phúc Nhạc vừa tới cô nhi viện không nói một lời, một số dì và mấy đứa trẻ cùng tuổi hỏi hắn cái gì cũng không đáp, chỉ trưng ra khuôn mặt không phản ứng bất luận kẻ nào, chỉ hay chạy tới một góc đọc sách, làm Vu Tử Ninh vẫn luôn cho rằng hắn là một người câm.
Vì bị suy giảm thùy phổi bẩm sinh nên Vu Tử Ninh thường thường sẽ xuất hiện tình huống thiếu oxy cùng bị hen suyễn. Có một ngày nọ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-thanh-gioi-nghiem/2504109/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.