Phượng Ninh: "..."
Được rồi, chiêu này cũng vô dụng.
Phượng Ninh: "Ngươi biết từ khi nào?"
Thanh Lang lạnh lùng nhìn hắn: "Khi ngươi vừa xuất hiện, ta liền có chút hoài nghi, sau đó ngươi liên tục để lộ dấu vết, thực sự biết được thân phận của ngươi là khi ngươi viết chữ. Chữ viết của ngươi cùng với chữ viết trên lá phong giống nhau như đúc."
Mà chữ trên lá phong kia rồng bay phượng múa, cứng cáp hữu lực, rất có cá tính, đã trở thành chữ viết mà Phượng Ninh ghét nhất.
Phượng Ninh:... đã coi thường ngươi rồi.
Phượng Ninh trầm mặc một lúc lâu, lại hỏi: "Vậy lúc mới bắt đầu, tại sao ngươi hoài nghi ta? Ta cảm thấy bản thân mình diễn khá tốt mà."
Thanh Lang nhíu mày: "Bởi từ nhỏ ta đã ghét sâu bướm, cho dù lúc ấy tuổi nhỏ, cũng không có khả năng đi cứu nó."
Phượng Ninh: "A! Sâu bướm kìa!"
Thanh Lang tay run một chút, trên cổ Phượng Ninh liền xuất hiện một vết thương.
Thanh Lang: "..."
Phượng Ninh: "..."
Thanh Lang cắn răng: "Ngươi dọa ta!"
"Xin lỗi..." Phượng Ninh chỉ chỉ miệng vết thương: "Ta đã chịu trừng phạt rồi, đau lắm ấy."
Phượng Ninh dứt khoát không giãy dụa nữa, trực tiếp biến về dáng vẻ vốn có của hắn.
Thanh Lang nhìn thấy khuôn mặt kia, tức giận đến tay run.
Dọa Phượng Ninh sợ tới mức dịch nhanh sang bên cạnh, sợ đối phương tay run cắt đến yết hầu của hắn.
Thanh Lang như mang huyết hải thâm thù mà hỏi: "Ngươi vì sao năm lần bảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-su-mon-deu-biet-hai-nguoi-an-hon/2866889/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.