Chương trước
Chương sau
Phượng Ninh: "..."

Được rồi, chiêu này cũng vô dụng.

Phượng Ninh: "Ngươi biết từ khi nào?"

Thanh Lang lạnh lùng nhìn hắn: "Khi ngươi vừa xuất hiện, ta liền có chút hoài nghi, sau đó ngươi liên tục để lộ dấu vết, thực sự biết được thân phận của ngươi là khi ngươi viết chữ. Chữ viết của ngươi cùng với chữ viết trên lá phong giống nhau như đúc."

Mà chữ trên lá phong kia rồng bay phượng múa, cứng cáp hữu lực, rất có cá tính, đã trở thành chữ viết mà Phượng Ninh ghét nhất.

Phượng Ninh:... đã coi thường ngươi rồi.

Phượng Ninh trầm mặc một lúc lâu, lại hỏi: "Vậy lúc mới bắt đầu, tại sao ngươi hoài nghi ta? Ta cảm thấy bản thân mình diễn khá tốt mà."

Thanh Lang nhíu mày: "Bởi từ nhỏ ta đã ghét sâu bướm, cho dù lúc ấy tuổi nhỏ, cũng không có khả năng đi cứu nó."

Phượng Ninh: "A! Sâu bướm kìa!"

Thanh Lang tay run một chút, trên cổ Phượng Ninh liền xuất hiện một vết thương.

Thanh Lang: "..."

Phượng Ninh: "..."

Thanh Lang cắn răng: "Ngươi dọa ta!"

"Xin lỗi..." Phượng Ninh chỉ chỉ miệng vết thương: "Ta đã chịu trừng phạt rồi, đau lắm ấy."

Phượng Ninh dứt khoát không giãy dụa nữa, trực tiếp biến về dáng vẻ vốn có của hắn.

Thanh Lang nhìn thấy khuôn mặt kia, tức giận đến tay run.

Dọa Phượng Ninh sợ tới mức dịch nhanh sang bên cạnh, sợ đối phương tay run cắt đến yết hầu của hắn.

Thanh Lang như mang huyết hải thâm thù mà hỏi: "Ngươi vì sao năm lần bảy lượt tiếp cận ta? Ngươi tiếp cận ta vì mục đích gì?"

Phượng Ninh cảm thấy chính mình quả thực rất vô tội: "Ta có mục đích gì? Ta còn không phải là thích ngươi, muốn ở bên cạnh ngươi sao!"

"Câm miệng!"

Phượng Ninh bĩu môi, im lặng.

Thanh Lang lần nữa kề kiếm vào cổ Phượng Ninh, buộc hắn phải lùi về sau, đến tận khi lưng dính chặt vào vách đá lạnh lẽo mới thôi.

"Ngươi để ý chút đi a!" Phượng Ninh giơ tay, run rẩy mà nói: "Kiếm này rất mạnh đấy!"

Thanh Lang cười lạnh: "Thế nào? Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?"

"Ngươi dám." Phượng Ninh nhìn thẳng vào mắt hắn, nói: "Nhưng ngươi sẽ không làm vậy."

Thang Lang nheo mắt lại: "Ngươi dựa vào cái gì bảo ta không làm vậy?"

Phượng Ninh nói: "Vì ngươi biết, ta mặc dù lừa ngươi, nhưng cũng đã cứu ngươi, ngươi cũng vừa mới nói, tiên vụ kia là ta xua tan, ngũ túc thú kia cũng là ta làm nó ngủ mê đi."

Thanh Lang trầm mặc một lúc mới nói: "Ngươi hiện tại liền thừa nhận?"

Phượng Ninh thở dài một hơi, cơ hồ dùng giọng điệu thê lương mà nói: "Ngươi dù không hiểu rõ Tiên Giới nhưng ngươi hẳn cũng biết, tiên vụ kia muốn dễ dàng xua tan cũng không được. Ta là một lão thần tiên thành thành thật thật tuân thủ quy định, lại vì ngươi mà lệnh cấm Tiên Giới cũng làm trái, chờ đợi ta còn không biết là hình phạt gì đâu... ngươi cũng không nên... lấy oán báo ơn đi?"

Nói xong, Phượng Ninh cúi đầu che mặt thở dài, cũng xuyên qua khe hở của ngón tay mà trộm đánh giá biểu tình của thiếu niên.

Chỉ là đánh giá, liền không cẩn thận cùng ánh mắt lạnh lẽo của Thanh Lang đối mắt.

Phượng Ninh nhanh chóng nhắm chặt mắt, thở dài một tiếng.

Quả nhiên, biểu tình của Thang Lang khẽ biến đổi, tựa hồ chuẩn bị buông thanh kiếm trong tay ra.

Phượng Ninh thấy gian kế thực hiện được, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng ngay sau đó, Thanh Lang nhăn mày, cổ tay lật ra một góc độ khác, dùng sức đâm về phía trước!

"Phập!"

Lưỡi kiếm sắc bén như cắt đậu hũ cắm vào bức tường đá bên cạnh cổ Phượng Ninh, tiếng lưỡi kiếm cọ vào vách đá khiến người ta run sợ.

Phượng Ninh nhắm mắt hít vào một hơi dài.

...Tiểu bối này tại sao lại thích hù dọa người ta thế?

Là đang trả thù hồi nãy mới dùng sâu bướm dọa hắn sao?

Thanh Lang buông tay, Trảm Hồn Kiếm cắm ở trên vách đá phát ra tiếng "leng keng" vang dội.

Hắn lui về sau một bước, lạnh mặt nhìn Phượng Ninh: "Ngươi trêu đùa ta, ta nổ bay ngươi, ngươi lừa gạt ta nhưng lại giúp ta, từ nay về sau chúng ta không quen không biết, đường ai nấy đi, ân oán đã thanh toán xong, nhưng nếu ngươi còn dám làm phiền ta, ta sẽ không tha cho ngươi!"

Nói xong hắn liền quay người bước đi, đầu cũng không quay lại.

Phượng Ninh nhìn Thanh Lang một chút, lại nhìn phía sau, vội vội vàng vàng hô lên: "Thanh Trảm Hồn Kiếm này ngươi còn chưa cầm đi đâu!"

"Đồ mà ngươi đưa, ta cảm thấy ghê tởm!" (Nhớ lời đấy=))

Thanh âm của hắn lạnh băng, từng câu từng chữ như đâm vào tim Phượng Ninh.

A...

Phượng Ninh quay đầu nhìn thanh Trảm Hồn Kiếm chém sắt như bùn, kim quang quanh thân, khiến vô số kiếm tu điên cuồng mà tranh đoạt, rũ mắt, mấp máy môi.

Hắn đột nhiên cảm thấy, có chút buồn...

Phượng Ninh đưa tay rút kiếm ra, cúi đầu chậm rãi bước về phía trước. (Thôi con ơi không có thằng này còn thằng khác;-;)

"Gàooo"

Đột nhiên, một tiếng rống lớn vang vọng trong sơn cốc!

Thân sắc Phượng Ninh chấn động, cuống quít hướng cửa cốc chạy đến!

Hắn thiếu chút nữa liền quên, ngũ túc thú kia vì Trảm Hồn mà cảnh cửa động, nếu bọn họ động vào Trảm Hồn, ngũ túc thú kia chắc chắn sẽ phản ứng!

Khi Phượng Ninh chạy tới nơi, vừa đúng lúc thấy ngũ túc thú dùng hai cái móng vuốt giữ chặt một chân của Thanh Lang, mở rộng cái miệng đầy máu, hung hang cắn xuống!

Phượng Ninh cau mày, lập tức cầm Trảm Hồn Kiếm trong tay lên, truyền linh lực vào, chém về phía ngũ túc thú!

Trong chốc lát, gió nổi mây phun, thiên địa biến sắc!

Lưỡi kiếm mang theo gió lốc chém xuống, kiếm khí chấn thiên động địa, như muốn dời non lấp bể!

Kiếm khí bao quanh Trảm Hồn Kiếm, cùng Trảm Hồn Kiếm rơi từ trên không xuống, đem đầu ngũ túc thú bổ xuống!

Đầu của nó lộc cộc rơi trên mặt đất, trong nháy mắt, nó chết không nhắm mắt, rồi lại bị máu tươi của chính mình phun trào ra bao trùm.

Thanh Lang chậm rãi ngồi dậy, khuôn mặt tái nhợt nhìn đến giữa cơn phong bạo.

Tên kia bị hắn nhục mạ, bị hắn cầm hỏa dược nổ bay, bị hắn cầm kiếm dồn vào góc tường, bị hắn gọi là lão thần tiên, bây giờ yên tĩnh đứng bên trong cơn phong bạo.

Trên mặt người kia không còn những vui cười như trước, nhìn ngũ túc thú bị chém đầu phun trào máu tươi, mày nhíu lại rất nhỏ.

Biểu tình thờ ơ như thế, chán ghét cũng chỉ là nháy mắt thoáng qua.

Giống như coi thường vạn vật, lại như là trách trời thương dân.

Thần sắc hắn lạnh lùng, bạch y nhuốm máu, giống như thần tiên mà lại như tu la.

Hắn để cho Thanh Lang cảm thấy cực kỳ lạ lẫm, nhưng cũng có một cảm giác quen thuộc khó diễn tả bằng lời.

Gió lốc tan đi, bạch y nhuốm máu trong mây đen cũng vững vàng chậm lại, thần tiên rơi xuống thiếu niên bên cạnh.

Phượng Ninh đưa tay đẩy móng vuốt cứng nhắc của ngũ túc thú ra, đem chân của Thanh Lang lộ ra.

"Ngươi bị thương rồi, đau không?"

"...Không có việc gì."

Thanh Lang lúc này mới khôi phục tinh thần, đẩy tay Phượng Ninh ra.

Hắn thử dùng Trị Liệu Thuật lên chính bản thân mình, tựa hồ không có tác dụng, hắn không thể làm gì khác ngoài dựa vào thi thể của ngũ túc thú, miễn cưỡng đứng lên.

Thanh Lang trầm mặc một hồi, bỗng nhiên hỏi: "Ta vừa nói với ngươi như thế, tại sao ngươi còn nguyện ý tới cứu ta?"

Phượng Ninh đuôi mắt cong cong, cười nói: "Thì ra ngươi còn biết nói như vậy rất dễ khiến người ta thương tâm."

Thanh Lang quay đầu, không muốn nói thêm.

Nhưng giây tiếp theo, hắn bỗng nhiên bị người kia ôm lấy, bế qua một gốc cây.

Thanh Lang: "Ngươi làm gì vậy?!"

"Ngươi bị thương rồi, hơn nữa loại vết thương này, Trị Liệu thuật thông thường không có tác dụng." Phượng Ninh hạ tay, từ trong ngực lấy ra một bình kim sắc nhỏ.

"Không cần ngươi quản!" Thanh Lang nói xong, liền chuẩn bị đỡ lấy thân cây mà rời đi.

"Mạng của ngươi là ta cứu, nên là ta quản."

Phượng Ninh dùng Định Thân Thuật đem Thanh Lang giữ chặt, cường ngạnh mà đem hắn ôm ngồi một chỗ, xé rách vải phần chân bị thương.

Thanh Lang mở to mắt: "Ngươi!!!"

Phượng Ninh nhìn nhìn chân hắn, chớp chớp mắt, thuần túy mà khen ngợi: "Chân ngươi thật trắng nha, giống như cánh hoa lê vậy."

Vừa mới dứt lời, Phượng Ninh liền cảm thấy không ổn.

Quả nhiên, vừa quay đầu hắn liền nhìn thấy Thanh lang tức giận đến cả người phát run, tựa hồ muốn mở miệng mắng hắn.

Phượng Ninh cuống quít phong bế miệng hắn lại, để hắn đừng mắng chính mình.

"Xin lỗi, thực xin lỗi, ta không có ý mạo phạm ngươi..." Phượng Ninh nhanh mồm nói xin lỗi, sau đó tinh tế mà đem thuốc mỡ bôi xuống vết thương của Thanh Lang.

Thanh Lang: "..."

Thanh Lang oán hận nhắm mắt lại, trong nháy mắt hắn thậm chí cảm thấy bản thân thà sống không bằng chết dưới móng vuốt của ngũ túc thú.

"Thuốc này hiếm lắm đấy." Phượng Ninh bôi xong liền đem dược bình thu lại: "Cho nên Thanh Lang, ngươi nhất định phải mau mau hồi phục."

Nói xong, hắn lui về sau hai bước, giúp Thanh Lang giải Định Thân Thuật.

Thanh Lang nghiến răng, trong lòng ngũ vị tạp trần, không biết nên mắng hắn hay là nên cảm ơn hắn.

Phượng Ninh đứng thẳng người, nói: "Thanh Lang, rất xin lỗi, ta hóa thành điệp yêu lừa ngươi, lần nữa tự giới thiệu mình, ta là..."

"Ngươi tên gì, là người nào, ta một chút cũng không hứng thú." Thanh Lang nhíu mày đánh gãy hắn, thanh âm cao ngạo thanh lãnh: "Mặc dù ngươi đã cứu ta nhưng ta vẫn như cũ chán ghét ngươi, không muốn gặp lại ngươi. Ngươi muốn cái gì? Nói thẳng ra, ta sẽ trả ân tình cho ngươi."

Thanh Lang dừng một chút, hạ giọng nói: "Nhưng đừng tưởng rằng ngươi cứu ta một mạng, liền muốn ta thiên đại ân tình, nếu ngươi không tới, ta cũng không nhất định sẽ chết."

"Đúng thế, ngươi không chết được." Phượng Ninh nói: "Nhiều lắm là mất một cái chân mà thôi."

Thanh Lang cắn chặt răng, không biết nên phản bác như thế nào.

Ánh mắt Phượng Ninh chậm rãi chuyển dời lên tay trái Thanh Lang: "Cưu Mãng Quả của ngươi..."

Thanh Lang vẻ mặt cảnh giác mà đem quả trong tay chuyển đến sau lưng: "Cái này không thể cho ngươi."

Phượng Ninh nói: "Ta biết, ngươi muốn quả này là để bái sư. Nhưng ngươi xác định điều kiện bái sư là lấy Cưu Mãng Quả sao? Nếu thật sự xác định, ta cảm thấy ngươi vẫn là nên thận trọng suy xét một chút cho thỏa đáng, Cưu Mãng Quả tuy rằng không phải hi hữu linh quả, những quá trình hái thực sự quá mức nguy hiểm, mấy trăm năm qua đều không có người đi hái.

Người bình thường đều sẽ không lấy Cưu Mãng Quả làm điều kiện nhập môn, ta xem sư tôn ngươi tâm tâm niệm niệm hoặc là chướng mắt ngươi, muốn dùng chiêu này khuyên lui ngươi, hoặc là tâm địa ác độc, muốn lấy mạng ngươi, nhưng mặc kệ thế nào, hắn phỏng chừng cũng không phải người tốt gì."

Phượng Ninh chướng mắt nhất là loại thần tiên như thế này, không nghĩ muốn ngươi bái sư liền tốt, hà tất dùng cách muốn lấy mạng người như vậy để cự tuyệt?

Thanh Lang nhíu nhíu mày: "Tiên Tôn muốn Cưu Mãng Quả tự nhiên có lí do của y, ngươi chớ hồ ngôn loạn ngữ, bôi nhọ Tiên Tôn."

Phượng Ninh: "..."

Ta bôi nhọ hắn?

A! Chê cười rồi!

Phượng Ninh ta! Thần tiên đệ nhất thiên giới, ta bôi nhọ ai chứ?!

Phượng Ninh quả thực tức đến cười: "Nếu ngươi khen hắn, khen đến lợi hại như vậy, vậy hắn rốt cuộc là ai? Tên họ là gì? Nói ta nghe chút a!"

Thanh Lang cho hắn một biểu tình lạnh nhạt: "Ta nói cho ngươi làm gì, nói cho ngươi để ngươi trà trộn vào sư môn tương lai của ta, làm phiền ta sao?"

Phượng Ninh: "... Lúc nãy ta thực sự không có ý này."

Nhưng nghe Thanh Lang nói như vậy, trong lòng Phượng Ninh thực sự có chút ý tứ này...

Lúc nãy là dùng Thiên Lý Hương mới tìm được Thanh Lang, nhưng Thiên Lý Hương chỉ có thể duy trì được ba ngày.

Chờ Thanh Lang sau này vào sư môn nhà ai, ra khỏi Ma giới, Lục giới đất trời bao la, làm thế nào để tìm hắn nha?

Xem ra hai ngày tới hắn phải hỏi thăm xem, xem Lục giới rốt cuộc là có vị sư tôn nào nghĩ ra cái trò dùng Cưu Mãng Quả để khảo hạch đệ tử.

Bàn tính trong lòng Phượng Ninh lặng lẽ đánh cạch cạch.

Thanh Lang có chút không kiên nhẫn mà nhìn Phượng Ninh, mở miệng nói: "Ngươi rốt cuộc muốn cái gì? Nói nhanh lên, ta phải đi."

Phượng Ninh suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Ta muốn ngươi đáp ứng ta hai việc."

Thanh Lang: "Hai việc nào?"

Phượng Ninh từ trong ngực lấy ra một chiếc nhẫn.

Chiếc nhẫn kia được làm bằng cổ đồng, phía trên khảm một viên đá quý màu tím xinh đẹp, bộ dạng hoa mỹ vô cùng.

Thanh Lang lập tức lui về sau một bước, ánh mắt nhìn về phía Phượng Ninh có chút cổ quái: "Ngươi muốn làm gì?"

Phượng Ninh lúc này mới ý thức được, nhẫn tại nhân gian, dường như có hàm ý tìm đạo lữ.

Thế là hắn vội vàng giải thích: "Không phải, ngươi hiểu nhầm, ta không phải hướng ngươi cầu hôn, ta chỉ là muốn ngươi mang theo chiếc nhẫn này. Bên trong bảo thạch này chứa cơ quan, về sau nếu ngươi gặp sự việc sắp bỏ mạng như hôm nay, chỉ cần nhấn lên bảo thạch ba lần, ta sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh ngươi."

Thanh Lang giật mình: "...Đây là thù lao ngươi muốn sao?"

Phượng Ninh gật đầu một cái: "Đúng vậy."

Thanh Lang: "Vì cái gì?"

Phượng Ninh cười nói: "Ta cũng từng nghĩ đến việc khác nha, nhưng ta muốn ngươi thật lòng chấp nhận, ngươi không muốn thì ta cưỡng chế ngươi gặp ta một vài lần cũng phiền phức vô cùng...

Nhưng Thanh Lang, ta biết nguơi ghét ta, muốn vĩnh viễn không gặp ta, nhưng đó là không có khả năng. Ta tất nhiên rất thích ngươi, ta liền không có khả năng không đáp ứng yêu cầu của ngươi, mặc dù bây giới ngươi chán ghét ta, nhưng tương lai có ai nói chắc được đâu?

Lỡ đâu mấy ngàn năm, mấy vạn năm sau, nói không chừng có chút biến hóa, nhưng mà hết thảy đều phải đáp ứng một điều kiện tiên quyết --- Ngươi còn sống sót."

"...Cho nên, chiếc nhẫn có thể cứu mạng ngươi này, chính là thù lao tốt nhất ta muốn có."

Thanh Lang nhìn chiếc nhẫn trong tay, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Khi hắn nghe được Phượng Ninh nói tuyệt đối sẽ không từ bỏ theo đuổi hắn, trong lòng quả thật có dâng lên một cỗ chán ghét, sau khi nghe được những câu tiếp theo, tâm tình lại trở nên phức tạp hơn.

Tâm có chút phiền, có chút chán ghét, còn có chút... Sợ hãi đối với tương lai.

Sợ đúng như lời lão thần tiên nói, mấy ngàn mấy vạn năm sau, hắn thật sự không còn chán ghét lão biến thái, sẽ trở nên...

Không có khả năng, không có khả năng, chuyện này tuyệt đối không có khả năng phát sinh!

Loại chuyện này suy nghĩ một chút liền thấy buồn nôn!

Thanh Lang: "Nếu ta không nhận chiếc nhẫn này thì sao?"

Phượng Ninh mỉm cười, thoạt nhìn vô cùng vô tội: "Không có gì, chỉ là ngươi sẽ biến thành một tiểu nhân thất tín, huống hồ ngươi cảm thấy bằng pháp lực của ta... vô thanh vô tức hạ Theo Dõi Chú trên người ngươi có bao nhiêu khó khăn? Không bằng nói, ngươi cảm thấy vì sao lần này ta tìm được ngươi?"

Sắc mặt Thanh Lang lập tức liền trở nên khó coi.

Phượng Ninh: "Nhưng nếu ngươi nhận chiếc nhẫn này, ta có thể đảm bảo trong vòng một tháng tới sẽ không chạy tới làm phiền ngươi."

Dù sao tân sinh nhập học, một tháng sau hắn sẽ vô cùng bận rộn.

Thanh Lang hít sâu một hơi, vẫn là đem nhẫn thu vào.

"Ta đã biết, việc thứ hai là gì?"

Phượng Ninh từ sau lưng lấy ra Trảm Hồn Kiếm, đưa cho Thanh Lang: "Chuyện thứ hai, ta hi vọng ngươi có thể nhận lấy thanh kiếm này."

Thanh Lang nhìn chằm chằm Phượng Ninh một hồi, không nhịn được hỏi: "Chuyện thứ nhất, ngươi muốn ta nhận lấy chiếc nhẫn kia bảo toàn tính mạng, chuyện thứ hai, ngươi muốn ta nhận lấy đồ vật có thần lực như Trảm Hồn Kiếm, ngươi là nhà từ thiện à?"

"Không, ta là người yêu ngươi." Phượng Ninh thuận miệng nói tiếp.

Thang Lang: "..."

Phượng Ninh có lẽ cảm thấy chính mình nói có chút buồn nôn, hắn ho nhẹ hai tiếng, nói: "Cũng không phải là ta nhất định phải đưa thanh kiếm cho ngươi, nó nhận ngươi làm chủ qua huyết khế thì nó đã là kiếm của ngươi.

Vừa rồi cũng là vì ta vẽ phù văn lên nên mới có thể mượn dùng, nếu là người khác cầm thanh kiếm này thì nó cũng chẳng khác gì phế liệu. Chỉ có trong tay ngươi nó mới là Trảm Hồn Kiếm thực sự. Vậy nên ta muốn ngươi cầm, đừng có phung phí của trời."

Phượng Ninh dừng một chút, nói tiếp: "Ta biết ngươi không muốn nhận lấy đồ từ ta, cảm thấy ta buồn nôn, nhưng Trảm Hồn Kiếm không phải là của ta, nó là của ngươi. Ta chỉ giúp Trảm Hồn nhận chủ, dù sao nếu Trảm Hồn không thích ngươi, nghi thức nhận chủ cũng không thể thành công."

Thanh Lang nhìn lão thần tiên trước mắt, rũ mi, bỗng nhiên nhớ tới khi nãy ở trong Tiêu Phong Cốc, quyết định không nói câu sau, không gian đột nhiên trở nên thật yên tĩnh.

Bỗng dưng có chút tâm phiền ý loạn.

Thanh Lang im lặng một lúc: "...Ta nhận lấy nó, trong hai tháng tới ngươi sẽ không làm phiền ta sao?"

Phượng Ninh thành thật trả lời: "Không thể, ta sẽ nhớ ngươi."

Thanh Lang: "..."

Hắn im lặng nhận lấy thanh kiếm, sau đó nói: "Ngươi bây giờ có thể cút được chưa?"

"Đương nhiên." Phượng Ninh cũng không giận thái độ của hắn, trong mắt lóe lên ý cười nhàn nhạt: "Vậy một tháng sau gặp lại, Tiểu Thanh Nhi."

- -

Ba ngày sau, Quy Ninh Sơn, Toái Tinh Phong.

Thanh Lang tay cầm Cưu Mãng Quả, đi tới chỗ sát hạch tân sinh.

Một sư tỷ mặc bạch y đang ở đó kiểm nghiệm linh quả.

"Ngươi lừa ai đó! Linh quả này đã hái xuống mười ngày nửa tháng rồi! Ngươi mua ở cái chợ bán đồ cũ nào?! Không hợp cách! Người tiếp theo!"

Thanh Lang tiến lên một bước.

Sư tỷ bạch y nhìn khuôn mặt của hắn ngẩn người, nàng liếm đôi môi hơi khô của mình, vô thức sửa sang lại y phục, từ trên bàn nhảy xuống, âm thanh cũng vô thức nhẹ lại: "Tiểu sư đệ, linh quả của ngươi đâu?"

Thanh Lang yên lặng đem linh quả trong tay để lên bàn, để học tỷ kiểm tra.

Sư tỷ trông thấy Cưu Mãng Quả, cả người đều ngây ra.

Một sư huynh khác dáng vẻ hơi đầy đặn đi tới: "Lý Giai Duệ, ngươi làm sao vậy? Sao lại không nói gì? Cưu, Cưu Mãng Quả!"

Thanh Lang nhíu mày, không hiểu vì sao bọn họ có phản ứng lớn như vậy.

Một người trong đó hỏi: "Ngươi vì sao mang quả này đến?"

"Có vấn đề gì không?" Thanh Lang hỏi: "Mấy ngày trước phát bài khảo hạch lần hai, bên trên viết Cưu Mãng Quả."

Nói xong, hắn lấy ra một khối gỗ ra.

Sư tỷ cùng sư huynh đánh giá lệnh bài một chút, nhìn nhau trầm mặc.

"...Thật sự là muốn Cưu Mãng Quả..."

"A, ta nhớ ra rồi, Trường Bạch sư huynh có nói, khảo đề của Ma giới có chút đặc thù..."

"...Đây là quá đặc thù rồi."

"Độ khó như này còn để cho Ma giới vào à? Chậc chậc, nghe nói Thanh Đại Hòe thượng thần ở Ma giới mở học đường sao? Sao hắn không học ở đó?..."

"Trường Bạch sư huynh đâu?"

"...Còn đang ở Nhai Tư Quá đấy."

Thanh Lang nghe xong cũng hiểu rõ được.

Thì ra, lời lão thần tiên kia nói không sai.

Bắt hắn lấy Cưu Mãng Quả thực sự là có người cố tình làm khó hắn.

Có điều người này không phải tiên tôn, là đại đệ tử của tiên tôn.

Vậy là đủ rồi.

Chỉ cần không phải là tiên tôn là được.

Hắn ngẩng đầu nhìn về sư tỷ tên là Lý Giai Duệ, thanh âm bình tĩnh nói: "Xin hỏi, điều kiện khảo hạch vòng hai của các tân sinh khác là gì?"

Lý Giai Duệ do dự một lát mới nói: "Là... trung đẳng linh quả."

Hái trung đẳng linh quả cùng Cưu Mãng Quả khó hơn nhau ước chừng gần 800 cao cấp linh quả.

Thanh Lang không nói gì.

Lý Giai Duệ cảm thấy mình cũng có chút lúng túng, nàng cẩn thận nói: "Cái đó... thật ra độ khó của khảo hạch đều là căn cứ vào tình huống của thí sinh mà định ra, nhưng năm trước cũng có chút chênh lệnh..."

Hồi lâu sau, chính bản thân nàng cũng không dám nói tiếp nữa, đỏ mặt mà nói với người khác: "Lệnh bài tân sinh đâu?! Nhanh đưa cho tiểu sư đệ, nhanh lên!"

"Tiểu sư đệ." Lý Giai Duệ cẩn thận đưa lệnh bài cho Thanh Lang, nói: "Hoan nghênh đệ trở thành môn sinh của môn phái chúng ta, trở thành đệ tử số 56 lần thứ 28! Ngươi đi thẳng rẽ trái sẽ có người an bài ký túc xá cho ngươi!"

"Cảm tạ." Thanh Lang nhận lệnh bài, ngẩng đầu bước vào sư môn.

Hắn hít sâu một hơi, không thể kìm chế được trái tim đang khẩn trương đập loạn.

Tiên tôn, cuối cùng ta đã trở thành đệ tử của ngài.

Lòng bàn tay hắn chảy mồ hôi, hô hấp có chút hỗn loạn.

Thế nhưng trên mặt lại là sự mong đợi, nụ cười so với ánh mặt trời càng chói mắt hơn.

Thanh Lang cơ hồ ghét tất cả thần tiên của Tiên giới.

Chỉ có Phượng Ninh tiên tôn...

Là ánh sáng hắn nguyện ngước nhìn, là ánh trăng mà hắn không thể với tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.