'' Đừng giận, đừng giận.''
Lưu Thành ôm lấy kính râm ca đang tức chết muốn quất Lâm Kính.
Bây giờ Hoàng Mao đã có thể ngủ một mình, hắn ngáp ngủ lề mề đi ra:'' Lại có chuyện gì nữa vậy?''
Họ tỉnh rồi thì đương nhiên trưởng thôn cũng đã thức giấc, gương mặt bị người khác nợ 800 vạn của ông ta thường ngày nay lại càng thối hơn nữa, lão bước xuống từ lầu hai làm lơ tất cả mọi người rồi mở cửa ra.
Ngoài cửa là một thanh niên hai mươi tuổi, cậu ta nhìn thấy trưởng thôn thì khóc lóc quỳ xuống nói năng lôn xộn:'' Trưởng thôn cháu sai rồi cháu sai rồi, cháu không nên cãi lời ông, cháu sai rồi, cha cháu điên thật rồi, ông ta điên rồi.''
Mọi người qua xem thì phát hiện.
Thanh niên cầm một sợi dây thừng, nhìn theo thì thấy sợi dây đang trói một ông lão ngồi xổm dưới đất, tay ông ta bị trói lại, miệng thì dán băng keo. Lão già đầu bù tóc rối mặc một bộ quần áo dơ cũ đen xì không biết đã bao lâu chưa giặt dùng ánh mắt oán độc nhìn họ.
Trong mắt cậu trai toàn là sợ hãi, cậu ta đưa dây thừng cho trưởng thôn, lúc nói chuyện môi cũng run bần bật:'' Hồi trưa ông ta biến mất, cháu còn tưởng ông ta lại muốn trốn xuống núi, không ngờ ông già này chui xuống dưới giường cháu. Lúc nửa đêm thì lén lút bò lên muốn bóp chết cháu. Cháu vừa mở mắt đã thấy mặt lão.''
Thanh niên hối hận muốn chết:'' Cháu đưa ông ta đến rồi đây, trưởng thôn cháu sai rồi, cháu sai rồi, cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-phuc-de-nhat-hon-phan-vuong/246685/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.