Tần Xuyên lộ ra vẻ tươi cười, đem bọc tiền để vào tay Diệp Đông Cường:
- Chú, cháu không sao, đây là 3 vạn tiền lương, chú nhận lấy đi.
Cha con Diệp Đông Cường đều hiện vẻ kinh ngạc, cả hai cha con đều không nghĩ Tần Xuyên có thể lấy được tiền lương.
Đặc biệt là Diệp Tiểu Nhu, vừa rồi vội vã đưa cha tới bệnh viện kiểm tra, đầu óc rối cả lên, căn bản không kịp hỏi cái túi trong tay Tần Xuyên chứa gì.
Miệng nhỏ của cô bé mở lớn, vẻ mặt tràn đầy sự ngạc nhiên:
- Anh Tần Xuyên, anh lấy được tiền lương thật sao?
- Ai nha, đứa nhỏ Tần Xuyên này lại làm được, nhưng sao lại nhiều như vậy? Chú cũng chỉ chừng 2 vạn 5 mà thôi.
Diệp Đông Cường vừa mừng vừa sợ, trong hốc mắt kích động mà ứa ra dòng nước mắt nóng.
Tần Xuyên thuận miệng bịa một lý do:
- Chú bị bọn chúng đánh, dù sao cũng phải bồi thường chút thuốc men, từng này coi như còn ít!
- Đúng đó. Cha, số tiền này cha đều nên nhận được.
Diệp Tiểu Nhu vẫn còn tức giận vì cha bị đám người kia đánh, chỉ là từ bé cô đã là con gái ngoan, không biết mắng chửi người.
Diệp Đông Cường tuy rằng cảm thấy tiền tới tay quá đơn giản, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Vẻ mặt ông yêu thương nhìn con gái, tay run run, giao túi tiền cho cô bé.
- Tiểu Nhu, tiền này con giúp cha cất 2 vạn đi, giữ lại 1 vạn tệ, mua cho bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-nang-khi-thieu/2282117/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.