Tần Xuyên tiện tay ném Trương Hiếu Thành xuống đất, sau đó đi đến trước mặt Triệu Ngọc Lan.
Triệu Ngọc Lan run rẩy, vội vàng lui lại hai bước, không dám nhìn Tần Xuyên.
- Tôi… tôi biết sai rồi, cậu… cậu đừng đánh tôi.
Triệu Ngọc Lan cũng không dám chạy trốn, bà ta biết mình chạy không thoát.
- Bà có bệnh, bà biết không?!
Tần Xuyên nói.
- Có… có bệnh?
Trong lòng Triệu Ngọc Lan thầm nghĩ có mày mới có bệnh, nhưng lúc này bà ta không dám làm trái lời Tần Xuyên, đành cười phụ họa:
- Đúng! Đúng! Tôi có bệnh, lòng tôi bẩn thỉu! Đều là tôi không đúng!
Nói xong, Triệu Ngọc Lan còn đưa tay tát mình mấy cái.
- Tần Xuyên, về sau tôi không dám như vậy nữa, bỏ qua cho tôi đi.
Triệu Ngọc Lan cầu khẩn, áp lực lớn khiến bà ta muốn bật khóc.
Tần Xuyên thở dài, ánh mắt lạnh nhạt:
- Bà có chứng nghiện đánh bạc tổng hợp rất nghiêm trọng, điều này đã ảnh hưởng tới đạo đức chuẩn mực xã hội và thế giới quan của bà, nếu như trị liệu tốt, có lẽ ba năm đến năm năm là trị khỏi.
Nhưng… tôi không muốn cho bà cơ hội trị liệu. Ba năm quá dài! Sự hiện hữu của bà cũng là sự uy hiếp và tổn thương lớn nhất với tiểu Nhu…
Triệu Ngọc Lan nghe xong, cho rằng Tần Xuyên muốn giết bà ta, sợ hãi bổ nhào ôm chân Tần Xuyên, khóc gào:
- Không không! Tôi muốn trị bệnh! Tôi không muốn chết!
Cậu nể mặt tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-nang-khi-thieu/2282061/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.