Trong phòng ngủ của Chu Phương Tinh.
- Bác sĩ Tần, là điện thoại nhầm hay sao? Cô gái này thật lạ, thậm chí “gọi nhầm” tới bá cuộc điện thoại.
- Đúng vậy, người này có tật xấu, đã nói với cô ta hai lần rồi vẫn còn gọi tới nữa. Mặc kệ cô ta, chúng ta tiếp tục trị liệu.
Tần Xuyên cầm lấy mấy tờ giấy ăn lau mồ hôi cho mình, trị liệu như này rất tốn sức, công lực của mình cần mau chóng khôi phục tới Ngũ phẩm mới được.
Tuy rằng Chu Phương Tinh không hiểu y thuật nhưng có thể nhìn ra Tần Xuyên có chút mệt mỏi:
- Nếu không nghỉ ngơi một chút đi? Bác sĩ Tần còn chưa ăn cơm nữa.
- Tôi không sao, trị liệu không thể dừng lại quá lâu.
Tần Xuyên cúi người tiếp tục hạ châm.
Chu Phương Tinh hé miệng cười:
- Nếu có gì cần tôi phối hợp, xin cứ nói, tôi không ngại.
Tần Xuyên ngẩng đầu lên:
- Như vậy là được rồi, Chu tiểu thư có thể tin tôi đã rất hiếm thấy. Em gái cô vì tôi không có giấy phép hành nghề, rất không tin tôi.
- Là tiểu Ngữ sao… Nó giỏi hơn người chị như tôi nhiều, thiên phú y học rất cao. Người thường hơn 30 tuổi mới có thể tốt nghiệp đại học Johns Hopkins, nhưng nó hơn 20 tuổi đã học xong về nước.
Cho nên nó có chút kiêu ngạo, nhưng thực chất là một người thiện lương. Nếu như bác sĩ Tần tiếp xúc thêm vài lần, ắt hẳn cũng thấy như vậy.
Khi nói tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-nang-khi-thieu/2282048/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.