-Sao cơ? Mấy người không phải là quân nhân á? Vậy sao lại mặc quân trang?
Vẻ mặt Quách Xán đầy nghi hoặc.
Nữ Thượng Tá liếc hắn, lôi từ trong túi ra một tờ giấy chứng nhận màu đen có chạm nổi quốc huy, đưa tới trước mặt Quách Xán.
-Nhìn rõ đi, chúng tôi rốt cuộc là có quyền hay không.
Quách Xán nuốt khan nước bọt, trong lòng có chút gấp gáp nhận lấy tờ giấy chứng nhận, lật qua lật lại.
Khi gã đọc được nội dung bên trong, trong thoáng chốc, cả khuôn mặt trắng bệch, ánh mắt sợ hãi, miệng há to và toàn thân cứng đờ choáng váng.
Bên kia nhóm người cha con Chu gia, Trần Hạo Bân cũng không kiểm long được nhìn sang, sau khi đọc nội dung bên trong cũng trợn mắt há mồm.
-Bộ…Bộ…Bộ an ninh quốc thổ?
Quách Xán bị dọa cho muốn khóc, thật khốn khổ, một cái cục công an nhỏ bé ở thành phố Đông Hoa, sao Bộ an ninh quốc thổ lại tìm tới cửa kia chứ!
Với tư cách là cơ quan đặc thù duy nhất không công khai với bên ngoài của Hoa Hạ, Bộ an ninh quốc thổ thâu tóm toàn bộ những vấn đề liên quan đến an ninh đất đai.
Dù là quân đội hay chính phủ, chỉ cần có liên quan tới vấn đề an ninh quốc thổ, thì họ đều có thể quản lý.
Đầu Quách Xán một mớ hỗn độn, chẳng phải những người này ngày ngày theo dõi các tổ chức khủng bố, lính đánh thuê hải ngoại và các bộ đội đặc chủng quốc gia đó sao?
Tên Tần Xuyên kia rốt cuộc hắn có lai lịch gì?!
Tiếc là, bên trên tờ giấy ấy chỉ ghi rõ nữ sĩ quan là người của Bộ an ninh quốc thổ, tên nàng là Y Phi, ngoài ra cũng không có thêm thông tin gì khác.
Một mặt khác, chỉ là ấn màu bạc, làm thành một hoa văn quân đội trên con dao găm, người ngoài cũng không thể hiểu có ý nghĩa là gì.
Y Phi một tay cầm chứng nhận:
-Còn có vấn đề gì sao?
-Không, không có!
Quách Xán lau mồ hôi lạnh, cung kính quay người:
-Mời Y thượng tá đi theo tôi!
Đám người lại lần nữa tiến về phía phòng giam, trước mặt đụng phải Mã Kim Bằng và Hồng Đào đang đi tới.
Nhìn thấy Y Phi, trong ánh mắt của Mã Kim Bằng hiện ra một chút kinh ngạc, sau đó lại vô cùng nghi hoặc.
-Cục trưởng, có chuyện gì vậy?
Mã Kim Bằng hỏi thăm từng tí.
Dù sao cấp quan quân Thượng Tá, cao nhất có thể đạt tới cấp bậc phó sư, đây không phải người để chọc vào.
-Vị này là thượng tá Y, cô ấy muốn gặp Tần Xuyên.
-Thượng tá cũng không được, nơi này là phạm vi quản hạt của công an.
Mã Kim Bằng cũng không muốn mất mặt trước Trần Hạo Bân.
Quách Xán sắp phát điên lên rồi, hạ giọng mắng:
-Cậu muốn chết à?! Bọn họ là người của Bộ an ninh quốc thổ đấy, bằng không sao tôi lại đưa bọn họ vào chứ?
Toàn thân Mã Kim Bằng giật nẩy, khó tin nhìn nữ quan quân nhân kiểu diễm trước mặt.
Đối với người bình thường mà nói, cho dù là đệ tử của quan lại, nhìn thấy quân nhân của Bộ an ninh quốc thổ là điều hiếm thấy rồi!
Những người này không phải quân nhân bình thường, đều là những tinh nhuệ của tinh nhuệ, dùng thực chiến làm cơ sở, chính thức là những cường binh quanh năm suốt tháng tại tiền tuyến và chiến đấu trong bóng tối, mới có cơ hội gia nhập.
Y Phi không có hứng thú nói nhảm với những người này, lạnh lùng giao phó:
-Tôi muốn nói chuyện một mình với Tần Xuyên, đưa mấy thanh niên bên trong kia ra ngoài, các người cũng cách xa bên ngoài 10m.
-Còn không mau đi! Mở cửa phòng giam!
Mã Kim Bằng đá Hồng Đào một cước.
Hồng Đào vội vã mở cửa mang mấy tên lưu manh bò lồm cồm ra ngoài.
Mã Kim Bằng và Trần Hạo Bân đều vô cùng thấy thấp thỏm không yên, bọn y đều không biết nữ quân nhân này có phải người quen của Tần Xuyên hay không. Nếu Tần Xuyên thực sự có quan hệ với Bộ an ninh quốc thổ, e là bọn y đã đụng vào tổ ong vò vẽ rồi.
Rốt cuộc, trong phòng giam chỉ còn lại Tần Xuyên và Y Phi.
Tần Xuyên nhìn nữ thượng quan hiên ngang lẫm liệt trước mặt, trong lòng vô cùng buồn bực.
Ánh mắt Y Phi lạnh lẽo như băng, hận không thể rút sung ra bắn cho Tần Xuyên liên hoàn trăm phát.
Tần Xuyên rõ ràng cảm nhận được, cô gái này mang theo sát khi, nhưng vì sao nàng muốn giết mình, không thù không oán mà.
Hai người giằng co hồi lâu, Tần Xuyên mới khoan thai cười hỏi:
-Người đẹp, chúng ta quen biết sao?
-Anh không biết tôi nhưng tôi biết anh, Tần tiên sinh.
Y Phi tự giới thiệu:
-Tôi là quan phụ tá của Liễu Tướng quân, tên Y Phi, Liễu Tướng Quân lệnh cho tôi tới tìm anh.
-Liễu Tướng quân?
Tần Xuyên suy nghĩ hổi lâu, mới sáng tỏ đó là ai, không khỏi vô thức nói:
-Khốn, cô nàng kia là một tướng quân sao…?!
Tới tận bây giờ hắn vẫn chưa gặp Liễu Hàn Yên, kỳ thật hắn cũng không rõ Liễu gia làm gì, nên cũng khó tránh khỏi kinh ngạc, dù sao Liễu Hàn Yên cũng tầm tuổi với hắn.
Tướng quân hơn hai mươi tuổi?! Có phải Bộ an ninh quốc thổ bộ đội đặc chủng cũng quá kì dị rồi không!
-Câm miệng! Không cho phép anh vũ nhục Liễu tướng quân!
Y Phi ánh mắt nghiêm nghị, lớn tiếng quát.
Tần Xuyên có chút sợ hãi, cười cười nói:
- Bênh vực nàng ta vậy sao, rất trung tâm nha. Dù sao cô cũng trở về đi, tôi không có hứng thú với nàng ta, nói nàng ta đừng tới phiền tôi!
-Hừ, anh cho rằng Tướng quân chúng tôi tiếc nuối anh?
Y Phi cười lạnh,
-Nếu không phải mệnh lệnh gia tộc, loại người như anh, cả đời cũng đừng nghĩ tới gặp Tướng quân, thật là khinh nhờn Tướng quân!
-Đúng đúng đúng vậy… Tướng quân nhà cô cao quý, tôi là kẻ tiện mệnh, cho nên đừng tới tìm tôi, mau cút đi hộ cái!
Tần Xuyên mất kiên nhẫn khoát tay đuổi khách.
Y Phi cố nến cơn giận, cố gắng tỉnh táo, nàng hận không thể ngay lập tức giết Tần Xuyên, loại người này không biết phân biệt sai trái, không có tư cách gặp tướng quân!
-Thật muốn tôi đi ư?
Y Phi lãnh đạm nói:
-Hình như anh đang gặp phiền phức, nếu chúng tôi không ra tay, e là anh không ra khỏi cục cảnh sát này thôi!
-Đa tạ quan tâm, cho dù không ra được, bọn chúng không thể làm gì được tôi!
Tần Xuyên liếc mắt.
Y Phi hừ lạnh:
-Tướng quân lệnh cho tôi đến cứu anh ra, nhưng anh không nhận ân tình này, Tướng quân cũng không miễn cưỡng, vậy anh ngồi đó mà đợi đi nhé!
Nói xong, Y Phi quay người bước đi.
Tần Xuyên nghĩ nghĩ, không đúng! Bản thân mình ở đây cũng không sao, nhưng còn Diệp Tiểu Nhu!
-Ấy, đợi đã nào…!
Y Phi quay người, liếc mắt nhìn hắn:
-CÒn có việc gì sao?
-Hihi, thì là… người đẹp, tôi đây là kẻ mệnh hèn, da dày thịt béo, ở bốt cảnh sát này cũng không sao. Nhưng có một cô gái bị bắt cùng tôi tên Diệp Tiểu Nhu, cô có thể cứu nàng ta ra ngoài không? Nàng ấy vô tội.
Tần Xuyên biết rõ, nếu Y Phi không cứu DIệp Tiểu Nhu, dựa vào thực lực của Chu gia cũng khó bảo vệ Diệp Tiểu Nhu chu đáo.
Dù sao, Mã gia và Trần gia liên thủ, căn bản Chu gia không là gì, nếu không đối phó được với hắn sẽ trút giận lên Diệp Tiểu Nhu.
Chính hắn nếu cứ cứng đầu lao ra ngoài, mang Diệp Tiểu Nhu đi, lại thành đối tượng truy nã, không phải trò đùa.
Cách tốt nhất là nhờ Liễu Hàn Yên cứu Tiểu Nhu ra, như vậy sẽ ko ai có thể ngăn trở.
Y Phi do dự một lát, lấy điện thoại ra gọi cho Liễu Hàn Yên, báo cáo tình hình.
-Tướng quân, tôi là Y Phi, sự tình là như này… dạ.. dạ…
Y Phi trao đổi với Liễu Hàn Yên xong, nói với Tần Xuyên:
-Tướng quân nói có thể làm theo lời của anh, nhưng trước tiên anh phải làm việc này đã.
-Việc gì vậy…
Tần Xuyên có chút hoang mang và bối rối:
-Không phải nói tôi lấy thân báo đáp chứ, tôi cũng không phải loại người tùy tiện nha!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]