Hai người đi vào một cửa hàng quần áo thủ công, cửa hàng này dưỡng như đã có chút tuổi tác, được trang trí với phong cách thập niên 90, nhưng lại có một tấm biển chữ vàng rất chói mắt, hiển nhiên là cố ý giữ lại hương vị truyền thống.
- Đường phục?
Tần Xuyên đọc hai chữ vàng trên biển, phiền muộn nói:
- Bán trang phục thời Đường?
Đường Vi bật cười:
- Không phải đâu. Thợ may trong cửa hàng này là một người bác của tôi, tên là Đường Phúc, Phúc trong phúc khí. Ông ấy đã may quần áo hơn 30 năm.
Trước kia quần áo trong nhà chúng tôi đại đa số đều đặt hàng thủ công ở đây. Bác Đường là thợ may cấp thế giới đã từng tới Milan học nghề mười năm, chỉ là ông ít khi xuất hiện, chỉ may quần áo cho người quen mà thôi.
Tần Xuyên ‘à’ một tiếng, thầm nghĩ quả nhiên gia thế của Đường Vi không đơn giản. Bình thường chỉ có gia tộc sở hữu địa vị và thế lực đến một trình độ nhất định mới có thợ may riêng, đám nhà giàu mới nổi thì cũng chỉ biết mua hàng xa xỉ mà thôi.
Dù sao quần áo do thợ may cao cấp làm không hề có cảm giác phô trương, xa hoa, nói rõ người mặc quần áo đã không cần nhờ quần áo để thể thiện thân phận, địa vị.
Hai người đẩy chiếc cửa gỗ cũ kỹ ra, đi vào trong tiệm, lập tức có mùi thơm hoa oải hương phả vào mặt.
Trên hai bên vách tướng treo nhiều bức ảnh về các kiểu dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/toan-nang-khi-thieu/2281990/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.