Chương trước
Chương sau
-Tần tiên sinh, em ấy nói rồi, là hiểu lầm thôi, chuyện này bỏ qua đi! – Bạch Dạ lên tiếng giảng hòa.

Tần Xuyên đột nhiên đứng dậy, đi đến cạnh Bạch Dạ, thì thầm vào tai ả:

-Có phải cô rất tò mò về bí mật trên người tôi?

Bạch Dạ đăm hiêm, thầm nghĩ nhất định người này có cách thức nào có thể khắc chế được chất độc, vì vậy mặt đối mặt vớihaắn thì thầm:

-Sao vậy, Tần tiên sinh muốn nói cho tôi biết?

-Đuổi họ Hồ kia với tên bạn trai của cô ta đi, tôi sẽ nói cho cô biết!

Tần Xuyên cầm cốc nước trái cây lên, uống cạn chỗ còn lại.

Khách khứa xung quanh nhìn thấy hai người nói chuyện với nhau thên mật như thế lại càng tin rằng Tần Xuyên và Bạch Dạ đã quen biết từ lâu.

Bạch Dạ cân nhắc một chút, cảm thấy rằng đại tiểu thư của tập đoàn Nam Hồ cũng không không to tát gì, dù sao cũng chỉ là một người buôn bán bất động sản mà thôi, bí mật trên người Tần Xuyên vẫn quan trọng hơn!

Vì vậy, ả liền quay đầu nói với Hồ Hi Nghiên:

-Hi Nghiên à, chị thấy hình như em không c thoái mái, sắc mặt cũng không tốt lắm, để chị cho người tiễn hai người về nghỉ ngơi nhé!

Nghe xong mấy lời này, mặt Hồ Hi Nghiên liền nóng ran, thậm chí còn ngân ngân nước mắt đầy tủi thân.

Tuy nói là muốn tốt cho bọn họ nhưng rõ ràng là ra lệnh đuổi khách!

Vốn muốn đuổi Tần Xuyên đi, nhưng kết quả lại là bị Tần Xuyên đuổi đi, khách khứa đứng bên đều cố nín cười, khiến Hồ Hi Nghiên hận không thể tìm thấy cái lỗ nào mà chui xuống!

-Không cần đâu, bọn em tự đi được rồi, haizzz, quả thật là cũng hơi mệt!

Hồ Hi Nghiên kéo tay Hoàng Thanh, tiu nghỉu đi khỏi, trước khi đi còn liếc nhìn Tần Xuyên và Đường Vi, ánh mắt đầy oán hận.

Cô ta không thể tỏ thái độ với Bạch Dạ được, cho nên tất cả hận thù đều tính lên người Tần Xuyên và Đường Vi.

-Tần tiên sinh, giờ anh có thể nói cho tôi biết bí mật của anh rồi chứ?

Bạch Dạ và đứng rất sát nhau để cuộc nói chuyện này không bị người khác nghe thấy.

Thế nhưng, với người khác mà nói thì đây lại là minh chứng cho mối quan hệ mập mờ của hai người, bởi trước giờ các bữa tiệc Bạch Dạ tham dự, chưa từng thấy ả nói chuyện với người đàn ông nào ở khoảng cách gần như vậy!

Tần Xuyên gật đầu, ghé sát miệng vào tai Bạch Dạ nói:

-Bí mật trên người tôi đó là, trên mông trái của tôi có một nốt ruồi lớn cỡ hạt đậu xanh!



Bạch Dạ không biết được tâm trạng hiện giờ của mình ra sao, nhưng có một điều ả biết rõ đó là muốn bóp chết tên này!

Đáng lẽ ả nên nghĩa ra rằng “bí mật” mà gã nói còn có nghĩa khác từ sớm mới phải, lại bị hắn ta lừa một vố!

Lẽ nào là do những người đàn ông khác không dám lừa gạt ả bao giờ cho nên mớik hiến khả năng phán đoán của ả bị sai?

-Hi hi, Tiểu Dạ Dạ, không phải cô hiểm lầm gì chứ, sao sắc mặt lại không được tốt lắm vậy?- Tần Xuyên nháy mắt nói.

Bạch Dạ vẫn cố giữ nụ cười tươi trên môi:

-Tần tiên sinh, anh thật là biết nói đùa!

-Haha, tôi cũng tự thấy mình rất hài hước! Dù sao thì đâu thể chỉ dựa vào mặt tiền mà kiếm cơm được, cũng phải có chút “duyên thầm” chứ, phải không nào?

Tần Xuyên thầm cười trong lòng, đợi xem anh đây vờn mi đi!

Lúc này, Đường Vi đột nhiên đi tới, khoác tay Tần Xuyên nói:

-Hội trưởng Bạch, nếu như không có chuyện gì khác, tôi muốn cùng nhảy với bạn trai …

Bạch Dạ cũng muốn yên tĩnh một mình, cho nên cười gật đầu:

-Đường tiểu thư chơi vui vẻ nhé!

Tần Xuyên bị Đường Vi kéo đến cạnh sản nhảy, vẻ mạt vô cùng bất đắc dĩ.

-Tiểu Vi Vi, tôi thực sự không biết nhảy đâu!

Đường Vi lườm hắn một cái:

-Giả vờ chút là được, tôi chủ yếu là muốn hỏi anh tại sao lại quenbiết với Bạch Dạ thôi!

Tần Xuyên buồn phiền nói:

-Đâu cần phải nghiêm túc như vậy… Thật a tôi cũng không rõ lắm, cô ta muốn thuê tôi đến làm tại tập đoàn Vân Sơn nhưng bị tôi từ chối, chỉ đơn giản vậy thôi!

Tần Xuyên không muốn lôi kéo Đường Vi vào chuyện này cho nên trả lời theo kiểu nửa thật, nửa đùa.

-Cô ta muốn thuê anh? Kỳ lại thật … -Đường Vi thởi dài.- Có điều anh từ chối là đúng đấy, sau này cũng đừng có nảy sinh tình cảm gì viws cô ta, người đàn bà ày rất nguy hiểm đấy!

-Tại sao chứ?

-Anh cứ nghe lờio ôi là được rồi!- Đường Vi không giải thích nhiều mà kéo tay Tần Xuyên vào trong sân nhảy,

Tần Xuyên đành phải bắt chước điệu bộ của mấy người bên cạnh, bắt tay, ôm eo đường vi, vừa nhìn người bên cạnh vừa học cách người ta nhảy.

Có điều động tác của hắn không được lưu loát, không khác gì một thằng người gỗ, ôm đường vi tiến trước lùi sau, nhìn rất hài hước!

Điều này khiến cho khách khứa xung quanh bật cười, ở thời nào rồi mà vẫn còn tồn tại loại người không biết khiêu vũ vậy!

Đường Vi sợ Tần Xuyên không vui liền thì thầm an ủi:

-Kệ bọn họ, cứ từ từ học!

Thật ra Tần Xuyên vốn không thấy ngại ngùng gì cả, còn liếc xung quanh rồi hỏi:

-Tiểu Vi Vi, trong số những người ở đây, ai là người khiêu vũ đúng tiêu chuẩn nhất?

Đường Vi hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nhìn xung quanh một lượt rồi chỉ về một đôi nam nữ ở phía trước bên trái:

-Ừm, đôi vợ chồng kia là tổng giám đốc tập đoàn GM và phu nhân, bọn họ đều từng du học Đức về, được học điệu Valse một cách chính thống nhất, trên vơ bản thì lần vũ hội nào, bọn họ cũng là người nhảy đep nhất!

-Ok …- Tần Xuyên gật đầu

-Tiểu Xuyên Xuyên, không phải anh định học theo bọn học chứ?- Đường Vi cười nói.- Khiêu vũ không khó, nhưng muốn học tốt thì cần phải luyện tập rất lâu!

-Haha! Để rồi xem, cô nhảy theo vị phu nhân kia, tôi học theo người chồng, cô không cần để ý tôi có nhảy kịp không, cứ nhảy thử một điệu xem nào…

Tần Xuyên thầm nghĩ điệu nhảy này cũng không khí gì, so với việ luyện kiếm hồi nhỏ còn dễ hơn nhiều, với khả năng học tập trời phú của hắn, có lẽ sễ không mất bao nhiêu thời gian!

Đường Vi không biết làm sao, nắm lấy tay hắn:

-Vậy được rồi, tôi bắt đầu tăng tốc, hiện tại bọn họ ang nhảy điệu Vienna, tiết tấu của nó nhanh gấp đôi điệu valse vừa rồi, anh cẩn thận đừng có giẫm vào chân đó.

Tốc độ bước nhảy của Đường Vi bắt đầu nhanh hơn, động tác phối hợp của Tần Xuyên cũng bắt đầu tăng.

Đầu gối, mắt cá châncùng các động tác khác, tất cả cũng từ từ được thể hiện.

Cơ thê hai người lắc lư, uyển chuyển theo giai điệu, theo điệu nhạc, và theo từng bước nhảy, chuyển động tuần hoàn, liên tục không ngừng.

Ban đầu là Đường Vi dắt nhảy, nhưng không đầy1, 2 phút sau, cô phát hiện ra rằng, mình đã không cần phải dẫn hắn nữa.

Tần Xuyên giống như một cao thủ thành thục điệu valse, mỗi một động tác đều rất đúng chuẩn, hơn thế lại phối hợp vô cùng ăn ý với Đường Vi!

Đường Vi cảm thấy mình như một con bướm đang bay nhảy giữa vường hoa, một dôi tay dịu dàng đang đỡ lấy cô, cả người đung đưa, bồng bềnh, tự do bay lượn.

Cả đám khách khứa mới vừa rồi còn chế nhạo Tần Xuyên, giờ đây đều há hốc mồm ngạc nhiên. Một kẻ mới vừa rồi còn không khác gì một thằng người gôc, vậy mà hiện tại lại có thể nhảy một cách tự nhiên, uyển chuyện, điệu nghệ đến vậy?!

Thậm chí một vài cao thủ khiêu vũ ở đây đều cảm thấy bên trong từng bước nhảy của Tần Xuyên là một trí tuệ vượt xa bình thường!

Tần Xuyên từ nhỏ đã sống ở một vùng núi ít người, tuy trong phái còn có những người khác nữa, nhưng phần lớn thời gian, hắn đêu làm bạn với gió núi, với sơn thủy

Hoàn cảnh cuộc sống như vậy khiến cho thực chất bên trong hắn, luôn tồn lại một khí chất xuất trần thoát tục vô cùng kỳ ảo.

Bình thường thì không nhìn ra được, nhưng nó đã được phóng xuất thông qua điệu nhảy vô cùng nghệ thuật kia, điều này dã gây được rất nhiều chú ý!

-Thật là đẹp...

-Nói Đường Vi sao? Cô ấy vốn là một dại mỹ nhân mà!

-Không phải, là người đàn ông kia! Hắn nhảy quá xuất sắc!

-Cô nói thế, tôi lại phát hiện ra là Tần Xuyên rất đẹp trai đó nha!

Bắt đầu có những người khách lên tiếng tán thưởng, một số cô gái ở đây cũng rất háo hức, muốn được khiêu vũ với Tần Xuyên.

Bạch Dạ yên lặng nhìn Tần Xuyên trở thành tiêu điểm của mọi người, nhìn được vũ đạo xuất thần của hắn, trong nội tâm ả ngày càng nghi ngờ, người đàn ông này chỉ là một hacker siêu cấp thôi sao?

Sau khi nhạc nền kết thúc, Đường Vi thở hơi gấp, gương mặt ửng hồng nhìn Tần Xuyên, ánh mắt mơ màng.

Tối nay,n gười đàn ong này đã cho cô rất nhiều kinh ngạc, cô còn tưởng rằng dẫn hắn đến đây sẽ làm trò cười cho người ta, nhưng thật không ngờ cô lại là người hưởng ké hào quang của hắn!

-Tiểu Xuyên Xuyên, cám ơn anh! Được nhảy một điệu như vậy, dù đêm nay có xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không hối hận!

Tần Xuyên nghe xong mấy lời này thấy có hơi lạ:

-Hay là nhảy tiếp một điệu nữa nhé? Tôi họ nhanh lắm đó!

Đường Vi lắc đầu, khẽ ôm lấy hắn thì thầm:

-Giờ tôi sẽ đi đi vệ sinh, anh đợi một chút rồi đi theo, nhớ là đi lên lầu hai, nơi đó ít người!

Tần Xuyên biết rõ là cô muốn thay đồ, đi làm chuyện chính sự rồi, trong lòng có chút lo lắng nhưng vẫn gật đầu!

Đợi Đường Vi rời khỏi sân nhảy, Tần Xuyên trở lại chõ ngồi giả bộ ăn mấy miếng hoa quả

Lúc nay, Bạch Dạ nhẹ nhàng đi đến:

-Tần tiên sinh, anh khiêu vũ xuất sắc như vậy, không biết tôi có may mắn được nhảy với anh một điệu hay không?

Ả còn có rất nhiều lời muốn nói với Tần Xuyên, mà lúc khiêu vũ chính là thời điểm tiện nhất!

Rất nhiều khách khứa ở đây dều rất ghen tỵ, bởi Bạch Dạ chưa từng chủ động mời người đàn ông nào nhảy cùng cả, đây quả là một niềm vinh hạnh lớn lao.

Nhưng Tần Xuyên còn vội lên lầu hai để lấy quần áo đưa cho Đường Vi thay, hơn nữa hắn cũng không có hứng nhảy với ả. Cô vàng muốn nhảy thì tôi càng không nhảy với cô!

-Tiểu Dạ Dạ, tạm thời không được rồi, giờ tôi có chuyện rất gấp!

Tần Xuyên nói rất nghiêm túc.

-Ồ? Có chuyện gì tôi có thể giúp được không? – Bạch Dạ không muốn để hắn chạy mất.

Tần Xuyên làm bộ tiếc nuối nói:

-Tôi rất muốn để cô giúp nhưng thật sự thì chuyện này cô không giúp được đâu. Đêm nay ăn nhiều quá, tôi muốn đi ị thôi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.